NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 206

Cô lấy lại nhịp thở, rồi ngước lên nhìn anh. “Anh đang giận.”
“Không, không hề. Tôi không chắc mình trông ra sao, nhưng tôi

không điên.”

“Anh không muốn tôi.”
“Liệu tôi có phải trả lời câu hỏi đó lần nữa, và nếu vậy, tôi có cần xe

cứu thương khi chú chó của em tấn công không?”

“Tôi...” Anh nghe được sắc thái bẽ bàng trong tiếng kêu của cô khi

cô nhắm mắt lại và gật đầu. “Đã hiểu. Tôi quá thẳng thừng, quá thực
tế. Lẽ ra phải đợi anh khơi mào trước, hoặc không thì cũng đừng tỏ ra
toan tính như vậy. Cho tôi ngồi xuống đi.”

Anh buông cô ra, ngồi xuống cạnh cô. “Thứ nhất, tôi chẳng bận tâm

gì ngoài những cảm xúc tích cực về chuyện em sẵn sàng lên giường
với tôi. Vấn đề là tôi có cảm giác em đang coi chuyện này như một
công việc cần giải quyết cho xong.”

Chính xác như vậy, cô nghĩ, ý tốt nhưng cách làm thì sai. “Tôi xin

lỗi. Tôi nghĩ đó là một cách tiếp cận ổn thỏa. Anh không giận, nhưng
thấy hơi bị xúc phạm. Tôi xin lỗi.” Cô thu hết can đảm nhìn anh. “Tôi
biết cách tiếp cận rất quan trọng với một số người. Tôi biết điều đó.
Thật thô thiển và yêu sách hệt như cái cô nàng ở Ozark Art.”

“Tôi đâu nghĩ xa đến thế. Cũng mong rằng sẽ có lúc nào đó em nghĩ

lại.”

“Vậy đi tôi sẽ không... Tôi đã lo lắng và xử lý không đúng.”
“Lo lắng ư?”
“Thường tôi không làm vậy... Tôi không biết giải thích sao.”
“Em chẳng cần giải thích nhiều đâu. Ổn cả mà. Hay là thử thế này

xem. Chúng ta sẽ uống hết ly vang này, và em sẽ cho tôi xem nhà
kính. Chúng ta sẽ xem mọi việc tiến triển thế nào.”

“Tôi không giỏi trong việc xem xét mọi việc tiến triển thế nào.”
“Tôi lại rất giỏi chuyện đó. Chúng ta cứ thử xem. Nếu em không

thích, chúng ta luôn có thể làm mọi việc theo cách của em. Tôi sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.