NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 224

Miệng cô há ra, mềm và căng mọng khi anh đón được, khi anh nuốt

lấy tiếng kêu ngạc nhiên, mau mắn của cô lúc anh đưa mạnh vào
người cô.

Giờ anh ở trên, dẫn dắt cô, liên tục thấy hài lòng lúc cô run rẩy, khi

cô bấu chặt lấy anh. Anh cảm nhận được sự cực khoái lan khắp người
cô, cảm nhận được móng tay cô bấu vào lưng anh. Và để mặc cho
khoảnh khắc cao trào nhất xé tan anh thành từng mảnh.

Anh phải mất một lúc - hay hai - mới nhận ra mình đổ gục lên

người cô, hơi thở của anh phì phò như một vận động viên marathon
sau cú nước rút qua vạch đích.

Anh lăn nghiêng, nằm ngửa ườn ra, hy vọng rằng nếu anh có bị một

cơn đau tim thì cô cũng sẽ thực hiện sơ cứu.

Anh cố thốt ra một tiếng “Wow”.
Ngó quanh, anh thấy Bert vẫn yên vị trong ổ của nó nhưng đã đứng

lên và nhìn chăm chú. “Anh không biết chó của em tò mò hay đang
ghen, nhưng có khi em cần để nó biết em vẫn ổn đấy.”

Cô ra lệnh Bert bình tĩnh. Trong khi chú chó nằm xuống, mắt nó

vẫn dán vào giường.

“Em ổn chứ?” Brooks hỏi khi cô không nói gì nữa.
“Vâng. Đã vài tháng rồi em mới lại quan hệ. Em nhận ra em đã hối

thúc anh.”

“Theo anh thấy thì chúng ta căn giờ vừa khớp. Trời đất, em như một

người khác vậy, Abigail. Mọi thứ gần như hoàn hảo.”

“Em rất thích của anh. Rất cân đối, cơ bắp đâu ra đấy.”
Câu đó khiến anh thấy rất vui, cho nên anh trở mình để dành cho cô

một nụ hôn. Nụ cười của anh tắt dần khi anh nhìn vào đôi mắt ấy. Một
người đàn ông lớn lên cùng mẹ và hai chị gái biết rất rõ nước mắt của
phụ nữ khi còn chưa trào ra.

“Có chuyện gì vậy em?”
“Không sao. Làm tình tuyệt lắm. Cảm ơn anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.