NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 241

Chân bà chưa kịp chạm đất thì chú cún con đã bắt đầu ăng ẳng và

nhảy cẫng lên khi nghe thấy tiếng chủ, rồi nó nhảy lên cao đến mức
bật hẳn lên lưng chừng không trung rồi mới nhào xuống lăn kềnh ra.

Người phụ nữ cười vang, bế thốc nó lên trong khi tháo dây xích cho

nó.

“Nào!” bà lại gọi. “Tới đây và giới thiệu Abigail cho cậu em bé

bỏng của con đi.”

“Giờ cũng là cậu con trai mẹ anh cưng nhất,” Brooks nói với

Abigail. “Cùng chào hỏi chút nhé.”

“Em cần quay lại siêu thị ngay.”
“Một ngày anh chưa bị thét lác và rao giảng đủ hay sao?” Anh nhìn

Abigail vẻ khổ sở. “Thương anh chút được không?”

Mình không thể ẩn mình nếu người ta chú ý đến mình, cô nghĩ

thầm, và càng tệ hơn nếu cô khiến người ta thấy rõ là cô muốn ẩn
mình. Mặc dù cô rất mong Brooks buông tay cô ra - có vẻ quá ư thân
mật - nhưng cô vẫn băng qua quãng đường ngắn ngủi tới khoảnh sân
của ngôi nhà mà cô nghĩ là khá hấp dẫn.

“Bác cứ luôn mong cháu ghé qua chơi,” bà Sunny nói với Abigail.
“Thực ra, cháu...”
“Con bảo cô ấy cùng đi dạo trước khi cô ấy đi siêu thị.”
“Ai lại phí phạm một ngày như thế này ở trong nhà chứ. Gặp Plato

đi này.”

“Nó rất bảnh.”
“Và nghịch như quỷ. Bác rất thích con quỷ này,” bà Sunny nói, gí

mũi vào con cún, rồi đến Brooks. “Lại khôn nữa.”

“Con hay con chó?”
Bà Sunny cười xòa, vỗ nhẹ má Brooks. “Cả hai. Thằng cu này thì

ngồi yên khi được lệnh nhưng nó thì không chịu yên bao giờ. Nhìn
xem nhé. Plato, nào, ngồi xuống.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.