NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 281

lập. Và cả hai chúng ta đều biết vụ uống rượu sẽ chẳng đi đến đâu cả.
Chỉ phạt hành chính, có khi tư vấn tâm lý một chút là cùng. Còn về
chuyện tấn công, Justin kể với tôi rằng Russ tỏ ra bực bội là điều dễ
thông cảm, và cả hai đã có chút va chạm. Giờ...”

Brooks lôi tấm ảnh phần môi rách và sưng vù của Russ trong hồ sơ

ra. “Ông gọi thế này là có chút va chạm hả?”

Harry trân trân nhìn bức ảnh, sau đó chỉ biết thở dài, đưa hai tay lùa

vào mớ tóc màu nâu cắt ngắn của mình.

“Ông không thấy mệt vì làm cái việc này à?”
Harry phẩy một tay, lắc đầu. “Tôi phải làm công việc của tôi thôi,

Brooks.”

“Ông biết là có những hôm tôi thấy công việc của mình như cứt.

Công việc của ông còn cứt hơn.” Brooks mở cửa. Anh lấy ra một máy
ghi âm, đặt lên bàn.

Anh nhận thấy sự việc đêm qua đã tiêu hao phần nào diện mạo công

tử hào hoa quyền quý của Justin. Tốt, Brooks nghĩ, nhìn thẳng vào đôi
mắt đỏ ngầu trâng tráo.

“Cậu sẵn sàng với các quyền của mình chưa, Justin?”
“Rồi. Tôi có quyền chửi ông.”
“Justin,” Harry cảnh báo.
“Tự do ngôn luận mà.”
“Tôi cũng sẽ thực hiện đúng quyền đó. Ông muốn xem những thứ

này không, ông luật sư.” Brooks trút cả đống ảnh ra bàn lúc ngồi
xuống.

Trong khi Harry xem ảnh, Brooks quan sát thằng nhãi.
Justin Blake, con một của Lincoln và Genny Blake, sinh ra với tiền

bạc, thanh thế và hình thức ưa nhìn. Với những đường nét như tạc, cái
miệng hay hờn dỗi, đôi mắt biêng biếc và mái tóc óng ả dày dặn khiến
cho thằng bé luôn được đám con gái để ý suốt những năm trung học.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.