NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 296

“Hình như anh để quần áo dưới này.” Thích thú thấy rõ, anh nhặt

chiếc quần bò cô đã gấp gọn, mặc vào người. “Em không cần phải dậy
sớm chuẩn bị bữa sáng thế này.”

“Em thích dậy sớm, và đừng ngại chuyện chuẩn bị bữa sáng. Anh

sắp có một ngày vất vả đấy. Anh sẽ cảm thấy tốt hơn nếu anh có được
một bữa ăn. Cũng chỉ là một suất trứng ốp lết và vài lát bánh mì thôi
mà.”

Khi cô quay lại, anh đã mặc xong áo sơ mi và đang nhìn cô, chỉ

nhìn cô, bằng đôi mắt linh động, láu lỉnh kia.

“Em ước gì anh đừng nhìn em như thế.”
“Như thế nào?”
“Em...” Cô quay đi để rót cà phê. “Em không biết.”
Anh đến sau lưng cô, vòng tay quanh eo cô, gắn một nụ hôn lên gáy

cô. “Vòng qua gôn số ba rồi chạy về gôn nhà ăn điểm,” anh thì thầm.

“Đó là một thuật ngữ bóng chày. Chúng ta có chơi bóng chày đâu.

Em không biết thế nghĩa là sao.”

Anh xoay người cô lại, hôn nhẹ lên môi cô. “Có, em biết. Chẳng có

gì phải hoảng hốt cả.” Anh xoa xoa trạng thái căng cứng trên vai cô.
“Chúng ta cứ đơn giản thôi. Ốp lết kiểu gì vậy em?”

“Ba lát pho mát với rau chân vịt và tiêu.”
“Ngon thế. Anh sẽ lấy bánh mì.”
Anh vòng qua bếp rất nhanh nhẹn, như thể anh thuộc về nơi này

vậy. Cảm giác hốt hoảng lại râm ran trong cổ họng cô. “Em không...”
Người ta nói thế nào nhỉ “Em không hợp với việc này.”

“Việc gì?”
“Bất kỳ việc gì như thế này.”
“Anh thì có.” Anh bỏ bánh mì vào lò nướng, tựa vào quầy bếp.

“Anh không dám chắc về chuyện đó, cho tới khi gặp em. Nhưng anh
hợp với tất cả chuyện này. Anh thấy vậy đấy, cả em cũng thế. Cho nên
chúng ta cứ để tự nhiên đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.