NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 406

“Em không biết ý anh là gì.” Cô quay đi để cho số đậu xanh cô mua

từ trước và đã sơ chế vào lò để hầm. “Em đâu có giọng điệu gì.”

“Giọng ấy của em cắt được cả gạch đấy. Nhưng anh chẳng sợ.” Anh

chẳng ngại che giấu nụ cười của mình lúc huých nhẹ vào sống lưng
cô. “Nói nịnh đấy.”

“Em không cần nịnh bợ. Em chẳng quan tâm chuyện anh nói về em

với... tình cũ của anh.”

“Tình yêu là điều mà Sylbie và anh chưa bao giờ có. Cô ấy vào lúc

anh đang uống cà phê, và cô ấy ngồi luôn xuống. Một phần để xin lỗi
chuyện đó, bọn anh nói về cái sự cố không may hồi tháng Ba. Sau đó
là một câu hỏi. Cô ấy muốn biết tại sao lại là em chứ không phải cô
ấy.”

Ngẫm nghĩ một lát, Abigail lấy món gà ra khỏi lò. “Đó là một câu

hỏi chính đáng với cô ấy. Đó là những gì anh nghĩ. Còn từ phía em,
câu ấy vừa vụng vừa khó chịu. Một người như cô ấy quá quen với việc
có được bất kỳ ai cô ấy muốn, và sẽ chẳng coi em, nói rất công bằng,
ngang với mình. Tuy nhiên sự thật là em vẫn thấy khó chịu. Anh nịnh
bợ vì em khó chịu, và điều đó chỉ càng làm em khó chịu thêm.”

“Trước khi em hậm hực nữa, em có muốn biết anh đã nói gì với cô

ấy không?”

“Anh nói gì trong một cuộc trò chuyện riêng thì đâu có phải là việc

của em.” Cô lấy đĩa ra, đặt mạnh xuống. “Vâng, em muốn biết.”

“Anh bảo cô ấy rằng khi anh ở bên em, anh thấy rất ổn. Có cảm

giác như anh được ở đúng nơi dự định dành cho mình. Tất cả đều rất
có ý nghĩa. Anh nói anh không biết tại sao một người lại yêu người
khác, chỉ là cứ vậy thôi.”

Cô quay lại, mắt nhìn thẳng vào anh. “Anh nói với cô ấy là anh yêu

em.”

“Phải, bởi vì đúng như vậy.”
“Em bớt bực rồi đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.