NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 485

“Hiện thì tỉnh, hoặc gần vậy.”
“Đến đi.”
Lùa một tay qua tóc, Brooks đặt điện thoại sang bên. “Anh xin lỗi vì

chuyện này.”

“Thậm chí mới mấy ngày trước, em chẳng để bất kỳ ai đến đây như

thế này. Nhưng em không cảm thấy lo lắng, không thực sự như vậy.
Em cảm thấy tò mò hơn. Em pha cà phê nhé?”

“Sẽ không ảnh hưởng đến cảm xúc của anh đâu.”
Điều đó khiến cô thấy vui vui, nhất là khi nghĩ rằng trong tương lai

của cô bên Brooks, những cuộc gọi lúc đêm hôm khuya khoắt, việc
pha cà phê cho những người có chuyện, sẽ là một phần trong cuộc
sống thường ngày.

Cô hy vọng cô sẽ đúng là vợ của một cảnh sát tốt.
Nhưng, cô cũng rất vui khi biết rằng Bert, được lệnh nằm yên, vẫn

nằm ở góc bếp. Và cô cũng vẫn cẩn thận tắt hết các màn hình máy
tính.

Cô không biết chắc phải đối đãi thế nào với hai người đến đây lúc

nửa đêm, nhưng khi cô mang cà phê ra phòng khách, Brooks đã dẫn
họ vào từ cửa trước.

Và Lindy, mái tóc dài xám xõa xuống lưng chiếc áo phông Grateful

Dead, dẫn đường.

“Chào cô.” Ông ta gật đầu. “Tôi rất xin lỗi vì làm phiền cô vào giờ

này.” Sau đó đập mu bàn tay vào bụng Tybal.

“Vâng, thưa cô,” Tybal đáp lại. “Rất xin lỗi làm cô phải dậy.”
“Tôi biết hai người có lý do chính đáng mà.”
“Còn hơn thế ấy chứ,” Brooks lầm bầm. “Lạy Chúa, Ty, cậu nồng

nặc mùi Rebel Yell.”

“Tôi xin lỗi vì điều đó.” Tai anh ta đỏ lựng khi anh ta cúi đầu. “Có

những tình tiết giảm nhẹ mà. Tôi đã lấy được thẻ sáu mươi ngày
không động đến rượu,

[26]

và giờ tôi phải làm lại từ đầu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.