NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 80

hộ tống bà ấy về nhà.”

“Tôi hiểu. Ngoài này ổn cả.”
“Ông không tán thành quyết định của tôi trong tình huống này mà,”

Susan nói.

“Bà không hề cần hay muốn sự tán thành của tôi, nhưng đúng là

không. Không một chút nào.”

“Ông nói đúng. Tôi không hề cần hay muốn sự tán thành của ông.”

Bà bước ra mà không hề nhìn lại sau.

Khi ông bước vào, ông thấy Terry đang ngồi trên tay ghế của

Elizabeth, một tay nhẹ đặt lên vai cô bé.

“Người ta phản ứng trước sự sợ hãi và lo lắng theo những cách khác

nhau mà,” ông lên tiếng.

“Mẹ cháu không hề sợ hãi hay lo lắng, hay ban đầu là như vậy.

Trước hết, bà ấy nổi giận và thấy bực tức. Cháu hiểu điều đó.”

“Bà ấy không đúng,” Terry nói với cô. “Cô biết bà ấy là mẹ cháu,

nhưng bà ấy không hiểu thực tế.”

“Mẹ cháu chẳng bao giờ sai, và bà ấy cũng chưa bao giờ là một

người mẹ đúng nghĩa. Cháu về phòng một lúc có được không?”

“Được chứ. Nhưng, Liz này,” John nói thêm khi cô đứng lên,

“chẳng có ai không bao giờ sai sót cả đâu.”

“Khốn nạn,” Terry rít lên khi Elizabeth rời khỏi phòng. “Lạnh nhạt,

đến đây, là lượt từ đầu đến chân, để rỉa rói con bé đúng vào lúc như
thế này.”

“Bà ấy chưa bao giờ thực sự hiểu con bé,” John lẩm bẩm. “Bà ấy

chưa bao giờ vòng tay ôm con bé, chưa bao giờ hỏi nó thế nào, chưa
bao giờ nói bà ấy thấy mừng vì nó không sao. Tội nghiệp, nếu cuộc
sống của con bé là như thế này thì Chương trình bảo vệ nhân chứng có
thể lại là một bước cải thiện.”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.