NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 84

“Không phải những việc đó. Em muốn học, và nghiên cứu. Giá em

có máy tính của mình, cùng một ít sách vở...”

“Chị sẽ thử tìm giúp em.”
Như thế là quá đủ.

Khi đêm xuống, họ đưa cô lên một chiếc xe cùng với John và Terry.

Griffith và Riley lái xe phía sau; thêm mấy cảnh sát khác dẫn đường.

Khi họ phóng trên đường cao tốc, cô chợt nhớ rằng mới chỉ hai tư

tiếng đồng hồ trước cô còn mặc bộ váy đỏ mới và đi đôi giày cao gót
bóng lộn của mình. Và Julie, đôi mắt sáng rực, giọng nói phiêu phiêu,
ngồi bên cạnh cô trong một chiếc taxi. Còn sống.

Mọi thứ hoàn toàn khác.
Giờ đây mọi thứ lại đổi khác.
Họ tiến thẳng vào gara một tòa nhà hai tầng giản dị có sân rộng,

sâu. Nhưng gara thì trống tuềnh trống toàng - không dụng cụ, không
hòm xiểng, không phế thải.

Cánh cửa dẫn vào trong nhà như phô ra sự bế tắc. Người mở cửa có

mấy sợi tóc điểm bạc trên mái tóc nâu sẫm. Dù cao gần bằng John
nhưng ông ấy to con hơn - trông vạm vỡ với quần bò và áo phông, vũ
khí của ông ấy đeo trễ bên hông.

Ông ấy bước lùi lại để họ có thể tiến vào bếp - rộng hơn gian nhà họ

vừa rời đi. Đồ đạc hiện đại hơn, sàn lát gạch màu vàng nâu.

“Liz, đây là sĩ quan Cosgrove.”
“Chú là Bill.” Ông ấy chìa một tay và mỉm cười động viên

Elizabeth. “Chào mừng cháu về nhà. Chú Peski - kia là cô Lynda -
đang kiểm tra vòng ngoài. Đêm nay, các cô chú sẽ bảo vệ cháu an
toàn.”

“Ôi... Nhưng...”
“Bọn chú sẽ quay lại vào buổi sáng,” John bảo cô. “Nhưng bọn chú

sẽ để cháu ổn định mọi thứ rồi mới đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.