NHÂN CHỨNG ẨN MÌNH - Trang 9

“Lặp đi lặp lại càng chứng tỏ như vậy. Thời gian còn lại cuối tuần là

để cho con suy ngẫm về hành vi của mình. Đồ ăn của con đều để sẵn
trong tủ lạnh, có ghi rõ rồi. Danh sách đồ đạc thì ở trên bàn của con.
Nhớ đến báo với cô Vee trong trường lúc tám giờ sáng thứ Hai. Con
tham gia vào chương trình này thì mùa thu năm sau sẽ chắc chỗ trong
HMS. Còn giờ giúp mẹ mang túi quần áo xuống nhà. Xe sẽ đến đón
mẹ bất kỳ lúc nào.”

Ôi, những hạt mầm kia đang nhú lên, tách lớp đất trống và nhọc

nhằn lách qua. Lần đầu tiên trong đời, Elizabeth nhìn thẳng vào mắt
mẹ và nói: “Không.” Cô xoay người, nặng nề bỏ đi và đóng sầm cửa
phòng mình lại. Cô buông mình xuống giường, đăm đăm nhìn lên trần
nhà với đôi mắt nhòa lệ. Và cô chờ đợi.

Bất kỳ khoảnh khắc nào, bất kỳ giây nào, cô tự nhủ. Mẹ cô sẽ bước

vào, yêu cầu cô phải xin lỗi, yêu cầu cô phải nghe lời. Và Elizabeth sẽ
không chấp nhận làm gì hết.

Họ sẽ xảy ra xung đột, một cuộc chiến thực sự, với những hăm dọa

trừng phạt kèm theo nhiều hậu quả. Có lẽ họ sẽ to tiếng với nhau. Có
lẽ nếu họ to tiếng thì cuối cùng mẹ cô sẽ lắng nghe cô.

Và có lẽ, nếu họ to tiếng, cô mới có thể nói được tất cả những điều

chất chứa trong lòng mình suốt năm qua. Những điều cô nghĩ giờ đã
nằm trong lòng cô mãi mãi.

Cô không muốn làm bác sĩ. Cô không muốn phải sống từng giờ

theo thời gian biểu hay phải giấu giếm một chiếc quần bò chỉ vì nó
không vừa mắt mẹ.

Cô muốn có bạn bè, thay vì phải chấp nhận những cuộc hẹn xã giao.

Cô muốn nghe loại nhạc mà những cô gái ở tuổi cô vẫn thường nghe.
Cô muốn biết họ hay thì thầm, đùa cợt và nói về chuyện gì trong khi
cô bị gạt ra rìa.

Cô không muốn làm một thiên tài hay một cá nhân xuất chúng. Cô

muốn là một người bình thường. Cô chỉ muốn được như tất cả mọi
người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.