NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 129

“Sách hay đấy,” Myron nói.
Thằng bé không ngước lên.
“Sách hay đấy,” Myron nhắc lại, lần này hét tướng lên.
Thằng bé bỏ tai nghe ra với một tiếng pực. Da nó nhợt nhạt, tóc đỏ. Nó cởi

mũ làm lộ mái tóc hoang dã kiểu châu Phi. Giống Bernie trong phim Room
222
.

“Gì cờ?”
“Anh nói là sách hay đấy.”
“Anh đọc rồi à?”
Myron gật đầu. “Mà không hề mấp máy môi.”
Thằng bé đứng lên. Nó cao nghều, lòng khòng.
“Em chơi bóng rổ à?” Myron hỏi.
“Vâng,” thằng bé đáp. “Vừa xong năm nhất. Chưa chơi được nhiều lắm.”
“Anh là Myron Bolitar.”
Nó nhìn anh dửng dưng.
“Anh chơi bóng cho Duke đấy.”
Chớp mắt, chớp mắt.
“Đừng có xin chữ ký đấy.”
“Anh chơi từ hồi nào?” thằng bé hỏi.
“Tốt nghiệp được mười năm rồi.”
“Ồ,” nó đáp, như thể điều đó lý giải mọi thứ. Myron tính nhẩm nhanh.

Thằng bé khoảng bảy, tám tuổi khi anh giành được cúp quốc gia. Bỗng nhiên
anh cảm thấy mình thật già nua. “Hồi đó bọn anh dùng rổ đựng đào

*

.”

“Gì cơ?”
“Thôi bỏ đi. Anh hỏi em vài câu được không?”
Nó nhún vai. “Hỏi đi.”
“Lịch trực bưu điện của em thế nào?”
“Năm ngày một tuần vào mùa hè, từ chín giờ tới năm giờ.”
“Lúc nào cũng vắng vẻ thế này à?”
“Vào thời gian này trong năm thì thế. Không có sinh viên thì cũng hầu

như chẳng có thư từ gì.”

“Em phân loại thư à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.