NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 155

Nơi này giống như một lễ hội carnival kỳ quái.

Tấm biển phía trên cửa đề chữ CÂU LẠC BỘ F.U. Logo là ngón tay thối.

Tinh tế thật. Một tấm bảng phấn trưng mấy dòng chữ:

ĐÊM ‘Y HỌC’ HẠNG NẶNG!

BAN NHẠC SỐNG!

Đặc biệt chỉ dành cho dân địa phương:

XÉT NGHIỆM PAP

*

và NHIỆT KẾ HẬU MÔN

Myron có thể thấy qua cánh cửa mở. Người ta không khiêu vũ, mà nhảy

lên nhảy xuống, đầu lắc lư vô hồn như thể cổ họ là sợi dây thun, cánh tay
dính chặt bên mình. Myron chăm chú nhìn một đứa nhóc, chừng mười lăm
tuổi, đắm chìm trong ánh sáng màu tím, mồ hôi khiến mái tóc dài dính bết
vào mặt. Anh tự hỏi liệu nhóm nhạc trên sân khấu kia là ‘Xét nghiệm Pap’
hay ‘Nhiệt kế hậu môn’. Chả quan trọng. Nghe cứ như ai đó nhét một con lợn
động dục vào nghệ thuật ẩm thực vậy.

Toàn cảnh nom thật nửa nạc nửa mỡ

*

.

“Studio ở kế bên kìa,” Esperanza nói.
Tòa nhà hoặc là một biệt thự đá nâu đổ nát hoặc là một nhà xưởng nhỏ.

Gái điếm nhoài ra ngoài cửa sổ như những mảnh đồ trang trí Giáng sinh còn
sót lại.

“Đây hả?” Myron hỏi.
“Tầng ba,” Esperanza đáp. Cảnh tượng xung quanh xem ra không làm cô

ngợp tí nào, vì bản thân cô cũng đến từ những con phố chẳng khá hơn là bao.
Khuôn mặt cô vẫn là con hồ phẳng lặng. Esperanza không bao giờ để lộ sự
yếu đuối. Cô thường nổi cơn tam bành, nhưng suốt thời gian bên nhau,
Myron chưa từng thấy cô khóc. Nhưng ngược lại thì cô không thể nói thế về
anh.

Myron tới bên bậc thềm. Một ả điếm quá cân nhồi nhét trong bộ áo liền

quần, trông chẳng khác gì chiếc xúc xích căng phồng trong lớp bì, liếm môi
tiến đến chỗ anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.