NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 159

Anh giật tung cửa. Cả đống người vây quanh Esperanza, phần lớn quỳ

xuống. Cô đứng giữa, mỉm cười, và - anh thật không tin nổi - đang cho chữ
cho ký.

“Là Pocahontas đấy!” ai đó hét lên.
“Ghi cho tôi là ‘Mến tặng Manuel’.”
“Cô vẫn là đệ nhất lòng tôi đấy!”
“Tôi nhớ cái ngày cô đánh bại Nữ hoàng Carimba. Đúng là một trận ra

trò!”

“Con mụ Đường Cao tốc Hannah đó. Đúng là một đấu sĩ bẩn tưởi. Khi mụ

ta ném muối vào mắt cô, đáng lẽ tôi đã giết chết mụ ta rồi.”

Esperanza bắt gặp ánh mắt Myron bèn nhún vai rồi quay lại ký lên những

bao diêm cũ hoặc mấy mẩu giấy. Tóc đỏ theo anh ra cửa. Nhìn thấy
Esperanza, toàn thân cô nàng sống động hẳn lên. “Poca?”

Esperanza quay lại. “Lucy?”
Họ ôm nhau rồi vào trong studio, Myron theo sau.
“Cậu đã ở đâu thế, cưng?” Lucy hỏi.
“Thì đây đó thôi.”
Hai người phụ nữ hôn nhau. Lên môi. Hơi lâu. Esperanza quay lại.

“Myron?”

“Hả?”
“Mắt anh lồi cả ra ngoài kìa.”
“Thế ư?”
“Em chưa kể hết với anh mọi chuyện.”
“Có vẻ thế,” anh nói. “Nhưng ít nhất anh cũng biết tại sao vẻ ngoài bảnh

bao của anh không làm bạn em bối rối.”

Cả hai người phụ nữ đều thấy buồn cười. “Lucy à, đây là Myron Bolitar.”
Lucy nhìn anh khắp lượt. “Anh ta là bạn trai của cậu à?”
“Không. Là bạn thôi. Kiêm sếp cửa tớ.”
“Anh ta trông giống một gã tớ biết, biểu diễn một màn quái đản ở câu lạc

bộ dưới phố. Anh ta trình diễn trò này ở cái chỗ anh ta tè lên những phụ nữ
khác ấy.”

“Không phải tôi đâu,” Myron trấn an cô nàng. “Tôi có đủ rắc rối với việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.