NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 162

bảo, ‘Ôi, cưng, em không thể nói chuyện mặn trên đường dây này được,
nhưng anh cứ gọi lại cho em vào số X với thẻ tín dụng nhé.’ Gã đó gọi và bị
tính phí lại từ đầu.”

“Họ không sợ là trông cái hóa đơn thẻ tín dụng sẽ thế nào sao?”
Lucy lắc đầu. Cô nàng vẫn lắc lư. Một kiểu vừa trêu ngươi vừa gợi tình.

“Tên các công ty khá kín đáo,” cô nàng giải thích. “Bọn tôi in hóa đơn dưới
những cái tên như Norwood Incorporated hay Telemark chứ không phải ‘Ô
môi nóng bỏng’ hay ‘Diễn viên bú mút’. Anh muốn xem không?”

“Xem gì?”
“Hoạt động trên gác. Nơi bọn tôi trả lời cuộc gọi. Nhiều người làm việc tại

nhà, nhưng tôi có một đội sáu, bảy người hiện đang làm việc trên đường
dây.”

Myron nhún vai. “Có chứ.”
Lucy dẫn họ lên gác. Một thứ mùi nôn nao bao trùm cầu thang. Khi họ lên

đến chiếu nghỉ, Lucy mở một cánh cửa. Họ đi qua và nhanh chóng đóng cửa
lại sau lưng.

“Đây là đường dây Ảo mộng Vĩnh hằng,” Lucy nói. “Đấy là còn chưa kể

đến Liếm bi, Tuyết lê, Điện thoại vui và hàng tá cái khác nữa.”

Myron không tin nổi vào những gì mình đang chứng kiến. Miệng anh há

hốc. Anh đoán sẽ gặp mấy bà xấu xí, béo ú, hay già nua. Nhưng anh không
hề trông chờ cảnh tượng này.

Họ là đàn ông. Tất cả, chỉ trừ có một người, là đàn ông thực sự.
“Đường dây bóng à?” Myron hỏi.
Lucy lắc đầu, mỉm cười. “Có lèo tèo mấy cuộc gọi của bóng thôi. Có lẽ là

một trên một trăm.”

“Nhưng… mấy người này là đàn ông.”
Myron Bolitar, tinh hoa của sự quan sát sắc bén.
Anh nghe thấy một gã giọng cộc cằn kiểu dân lái xe tải nói, “Ừ, anh giai,

luồn hết vào đi. Đúng rồi. Ôi, sướng quá.”

Lucy mỉm cười với gã. Gã đảo mắt đoạn nói tiếp, “Đừng dừng lại, ngựa

giống. Cưỡi em đi.”

Myron vui vẻ chứng kiến Esperanza cũng hoang mang không kém.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.