NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 165

“Phải.”
“Hắn muốn biết gì?”
“Liệu gần đây tôi có bán bức đó không?”
“Có không?”
Ngừng. “Có. Vài tháng trước.”
“Ai mua?”
“Anh nghĩ là tôi lưu hồ sơ à?”
“Đàn ông hay đàn bà?”
“Đàn ông.”
“Cô có nhớ trông người đó thế nào không?”
Cô nàng rút một điếu thuốc lá ra, châm lửa, rồi rít sâu. “Tôi không giỏi

nhớ mặt lắm.”

“Gì cũng được mà Lucy,” Esperanza nói thêm vào. “Trẻ, già, bất thứ cái gì

cậu nhớ.”

Lại rít. Rồi. “Già. Không đến nỗi thập cổ lai hy, nhưng không phải thanh

niên trai tráng gì. Có lẽ tầm tuổi bố tớ. Và ông ấy biết mình đang làm gì.” Cô
nàng nhìn Myron. “Không giống anh. Bernie Worley. Chúa ạ.”

Myron ép. “Cô nói ông ấy biết mình đang làm gì là ý như thế náo?”
“Ông ấy trả tôi mức giá cao nhất với một điều kiện: tôi phải trình trước

mặt ông ấy mọi bức ảnh kèm phim âm bản ngay lập tức. Thông minh thật.
Ông ấy muốn đảm bảo tôi không có thời gian sao thêm bức ảnh hoặc bộ phim
nào.”

“Ông ấy trả cô bao nhiêu?”
“Tổng cộng là sáu ngàn rưởi đô. Bằng tiền mặt. Năm ngàn cho ảnh và

phim. Thêm một ngàn để lấy số điện thoại của Jerry. Bảo là muốn trực tiếp
liên lạc với cô gái. Rồi ông ấy cho tôi thêm năm trăm nếu tôi không nói cho
Jerry biết.”

Lại một tiếng hét sởn da gà vang lên. Không ai để tâm. “Nếu gặp lại ông

ấy thì cô có nhận ra không?” Myron hỏi.

“Tôi không biết,” cô nàng đáp. “Giờ tôi không hình dung ra ông ấy, nhưng

nếu chúng tôi mặt đối mặt… ai mà biết được?” Có tiếng thình thình vọng ra
từ phòng tối. “Tôi để Hector ra được rồi chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.