luôn và đáng bị tóm. Cuộc nói chuyện hẳn hoi diễn ra trong những căn phòng
phía sau kìa. Ache đảm bảo chúng được quét sạch bọ mỗi ngày.
Win thu hút vài ánh nhìn tò mò khi họ bước vào. Lịch lãm không hẳn là
phong cách của đám khách quán Clancy. Nhưng không ai soi quá lâu. Đây là
một quán bar mà không ai soi ai quá lâu cả.
“Anh bạn Aaron của cậu kia à?” Win hỏi.
Aaron đang ngồi ở cuối quán bar, vận bộ com-lê trắng quen thuộc. Lần
này y có mặc áo bên trong, dẫu là kiểu không tay khoe cơ bắp lộ vầng ngực
cuồn cuộn. Như thể tủ quần áo của Aaron đã bước vào một máy chuyển đổi
phân tử với những ấn bản của tờ GQ
và phim Pumping Iron
. Y vẫy họ lại
gần bằng bàn tay to ngang ngửa cái nắp cống.
“Chào Myron,” Aaron nói. “Thật sự hân hạnh được gặp lại ông.”
Myron Bolitar, Quý ông được mến mộ. “Aaron, giới thiệu với ông đây là
Win Lockwood.”
Aaron nhếch miệng cười với Win. “Hân hạnh, Win.”
Họ bắt tay nhau với cái nhìn chòng chọc đầy sát khí, người này đánh giá
kẻ kia. Không, ai nao núng.
“Họ đang đợi ở đằng sau,” Aaron nói. “Đi thôi.”
Aaron dẫn họ tới một cánh cửa khóa lắp gương một chiều. Cửa mở ra
ngay lập tức. Họ bước vào. Hai tên đầu trâu mặt ngựa đứng đó, mặt lạnh như
tiền. Phía trước họ là một hành lang dài. Có - cái này mới này - một máy dò
kim loại, giống như ở sân bay vậy.
Aaron nhún vai như muốn nói, ‘Thời buổi bây giờ nó thế.’ “Phiền các ông
giao nộp vũ khí. Rồi bước qua.”
Myron giao khẩu .38, Win nộp khẩu .44 mới toanh. Khẩu .44 đêm qua hẳn
nhiên đã được tiêu hủy. Họ bước qua. Máy dò kim loại không kêu, nhưng hai
tên vẫn kiểm tra bằng một thiết bị ngờ ngợ như máy rung. Rồi chúng kiểm tra
lại, lần này bằng tay.
“Kỹ quá,” Win nói.
“Khá vui đấy,” Myron thêm vào. “Tôi tưởng anh còn bảo tôi quay đầu và
ho nữa cơ đấy.”
“Này, gã hài hước kia,” một tên cằn nhằn, “lối này.”