NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 231

“Giờ ai đang làm trò đây?”
Trưởng phòng Gordon ngả người ra sau, tay xoa xoa cằm. “Anh là ai?”

anh ta hỏi. “Thật sự ấy.”

“Không quan trọng. Tôi chỉ là người đưa tin thôi.”
“Đưa tin cho kẻ nào?”
“Cho ai,” Myron chỉnh lại. “Nói năng cho dễ nghe một chút. Mà anh lại là

trưởng phòng một trường đại học.”

“Tôi không cần nói chuyện ý tứ làm gì, chàng trai trẻ ạ.”
Myron nhìn anh ta. “Tỉnh lại đi.”
Trưởng phòng hít không khí như chuẩn bị lao xuống nước. “Anh muốn

gì?”

“Không phải được bầu bạn với anh là đủ vinh hạnh rồi sao?”
“Đây không phải chuyện đùa đâu.”
“Vâng, rõ ràng là không.”
“Vậy thì xin anh thôi làm trò đi. Anh muốn gì ở tôi?”
Myron lại thử nở nụ cười biết tỏng. Trưởng phòng Gordon bối rối trong

thoáng lát nhưng rồi đáp lại nụ cười. Kiểu biết tỏng tòng tong.

“Hay là tôi nên nói là,” trưởng phòng bổ sung, “bao nhiêu?”
Giờ trông anh ta có vẻ làm chủ tình huống hơn. Anh ta đã đỡ đòn và tiếp

tục cuộc chơi. Một vấn đề đã nảy sinh. Nhưng có cách giải quyết. Luôn có
cách giải quyết trong thế giới của anh ta.

Tiền.
Anh ta lấy sổ séc từ ngăn kéo trên cùng ra. “Thế nào?”
“Không đơn giản thế đâu,” Myron nói.
“Ý anh là gì?”
“Anh không nghĩ là có người nên trả giá à?”
Anh ta nhún vai. “Nêu con số ra đi.”
“Anh không nghĩ là điều này đáng giá hơn tiền bạc à?”
Trông anh ta hoang mang, như thể Myron vừa phủ nhận sự tồn tại của

trọng lực vậy. “Tôi không hiểu ý anh.”

“Thế công bằng thì sao?” Myron hỏi. “Kathy bị nợ cái đó. Một món lớn.”
“Tôi đồng ý. Và tôi sẵn lòng đền. Nhưng giờ trả thù thì có lợi gì cho em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.