NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 233

phép sự im lặng kéo dài.

“Em ấy phải hiểu rằng,” anh ta nói tiếp. “Tôi đã làm hết sức mình. Em ấy

biến mất. Tôi phải làm gì đây? Đi báo cảnh sát ư? Đó là điều em ấy muốn à?
Tôi không biết gì nữa. Tôi nghĩ cho em ấy. Có lẽ em ấy đã đổi ý. Tôi chịu.
Tôi chỉ cố cân nhắc quyền lợi của em ấy thôi.”

Vẻ hoài nghi đến dễ dàng hơn sau câu nói cuối cùng ấy. Myron chỉ ước

mình biết tay trưởng phòng đang nói về cái quái gì. Họ ngồi đó chọi mắt. Rồi
sắc mặt Trưởng phòng Gordon thay đổi. Myron không biết chính xác biểu
cảm đó là gì, nhưng toàn bộ dáng vẻ của anh ta chừng như xịu xuống. Đôi
mắt nhíu lại đau đớn. Anh ta lắc đầu.

“Đủ rồi,” anh ta khẽ nói.
“Cái gì đủ?”
Anh ta gập sổ séc vào. “Tôi sẽ không đền tiền nữa,” anh ta nói. “Bảo với

Kathy là tôi sẽ làm bất cứ điều gì em ấy muốn. Tôi sẽ ủng hộ em ấy bằng mọi
giá. Chuyện này đã tiếp diễn đủ lâu rồi. Tôi không thể sống thế này nữa. Tôi
không phải thằng khốn nạn. Em ấy là một cô gái yếu đuối. Em ấy cần giúp
đỡ. Tôi muốn giúp.”

Myron không trông đợi điều này. “Anh thật lòng chứ?”
“Vâng. Rất thật lòng.”
“Anh muốn giúp người yêu cũ á?”
Anh ta ngẩng phắt đầu lên. “Anh nói gì?”
Myron đã mù quáng trượt trên băng mỏng. Và lúc này câu bình luận cuối

cùng của anh có vẻ có tác dụng như một chiếc đèn hàn.

“Anh nói là ‘người yêu’ à?”
Á ồ.
“Kathy không cử anh đến đây,” anh ta nói tiếp. “Em ấy không liên quan gì

tới anh hết, phải không?”

Myron không nói gì.
“Anh là ai? Anh tên thật là gì?”
“Myron Bolitar.”
“Ai cơ?”
“Myron Bolitar.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.