NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 33

Liệu nó có bị đánh vào đầu, quên mất minh là ai, và giờ sống lang thang trên
phố như kẻ mất trí nhớ? Hoặc giả nó chỉ đơn giản chạy trốn tới một thế giới
khác?

Vô số khả năng. Kể cả những người thiếu tính sáng tạo cũng có thể nghĩ ra

hàng triệu nỗi sợ hãi khác nhau khi người thân yêu của họ bỗng dưng mất
tích - hay đau đớn hơn, hàng triệu hy vọng khác nhau.

Những suy nghĩ của Jessica bị tiếng động cơ ô tô ì ạch xua tan. Một con

Chevy Caprice quen thuộc phủ đầy vết lõm nhỏ xíu đỗ lại. Trông nó như
chiếc xe golf ở sân tập vậy. Cô đứng lên bước vội vã ra cửa chính.

Paul Duncan có vóc người vạm vỡ, chắc nịch, với mái tóc muối tiêu giờ

đã bất tuân mà chuyển hẳn sang màu muối. Ông bước đi đầy chủ đích, theo
cung cách cảnh sát. Ông cười rạng rỡ và hôn lên má cô tại bậc cửa trước thay
cho lời chào. “Chào cháu xinh đẹp! Khỏe không?”

Cô ôm ông. “Con ổn, chú Paul ạ,” cô đáp.
“Trông thần sắc con khá đấy.”
“Cảm ơn chú!”
Paul nheo mắt tránh nắng. “Nào, vào trong đi. Ngoài này nóng như thiêu

ấy.”

“Một phút thôi ạ,” cô nói, đặt tay lên cẳng tay ông. “Con muốn nói chuyện

với chú trước.”

“Chuyện gì?”
“Vụ của bố con.”
“Chú không thụ lý vụ đó, con à. Chú không nhận các vụ giết người nữa,

con biết mà. Với cả, đó còn là chuyện xung đột quyền lợi - giữa chú với tư
cách bạn của Adam và tất cả những yếu tố còn lại.”

“Nhưng chú phải biết diễn biến chứ?”
Paul Duncan chậm chạp gật đầu. “Chú biết.”
“Mẹ con nói cảnh sát cho rằng bố con bị cướp của giết người.”
“Phải.”
“Chú không tin chuyện đó chứ?”
“Bố con bị cướp,” ông nói. “Ví của ông ấy đã biến mất. Đồng hồ. Thậm

chí cả nhẫn. Kẻ đó đã lột sạch ông ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.