NHÂN CHỨNG ĐÃ CHẾT - Trang 79

“Anh có người cần gặp. Chị ấy không hẹn trước, nhưng tôi nghĩ có thể anh

muốn gặp chị ấy.”

Edith hạ thấp giọng, một lời thì thầm trong nhà thờ.
“Ai vậy?” anh ta hỏi.
“Jessica Culver. Chị gái của Kathy.”
Nỗi hoảng hốt xuyên thấu tim anh ta như một cột băng.
“Trưởng phòng Gordon?”
Anh ta ấn chặt tay lên miệng, sợ mình hét lên mất.
“Trưởng phòng Gordon? Anh có nghe tôi nói không?”
Không còn cách nào. Anh ta phải gặp xem cô muốn gì. Hành xử khác đi

chỉ tổ phát sinh nghi ngờ.

Anh ta mở ngăn kéo cuối cùng ra cất mấy thứ trên bàn vào. Rồi đóng lại,

rút chìa ra, khóa ngăn kéo lại. Cẩn tắc vô ưu. Sau cùng, anh ta mở cửa.

“Mời cô Culver vào đi,” anh ta nói.
Jessica ít nhất cũng xinh đẹp ngang ngửa em gái, tức là khá nổi bật. Anh ta

tính xem nên chào cô thế nào rồi đành khoác phong cách giám đốc nhà tang
lễ, với lòng thông cảm xã giao, tác phong chuyên nghiệp ấm áp.

Anh ta bắt tay cô chặt mà nhẹ nhàng. “Cô Culver, rất tiếc phải gặp cô

trong hoàn cảnh như thế này. Chúng tôi cầu nguyện cho gia đình cô trong
thời gian khó khăn này.”

“Cảm ơn anh đã gặp tôi dù không có hẹn trước.”
Anh ta phẩy tay ra vẻ có gì đâu. “Mời cô ngồi. Cô dùng gì? Cà phê nhé,

hay soda?”

“Thôi khỏi, cảm ơn anh.”
Anh ta về lại chỗ ngồi. Anh ta ngồi đó, hai tay đan lại để trên bàn. “Tôi

giúp gì được cho cô?”

“Tôi cần hồ sơ của em gái tôi,” Jessica đáp.
Harrison cảm thấy ngón tay mình siết lại, nhưng vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.

“Học bạ của em gái cô à?”

“Vâng.”
“Xin cho tôi biết lý do được không?”
“Nó liên quan đến vụ mất tích của em gái tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.