NHÂN DÂN BẤT DIỆT - Trang 101

- Tôi biết, tôi biết vì sao các đồng chí tới. Bộ tư lệnh ở đâu vẫn cứ ở đấy,

không đi đâu cả; tôi đề nghị với các đồng chí là từ nay trở đi, các đồng chí
chỉ đến chỗ tôi khi nào tôi triệu tập.

Các sĩ quan, thẹn thùng, bối rối, quay lui. Mấy phút sau, đồng chí sĩ quan

phụ tá đến báo cáo rằng quân đoàn trưởng Xa-ma-rin đang đợi ở máy nói.

Ê-rê-min trở về nhà.
Ông nghe Xa-ma-rin nói, chốc chốc lại điểm một tiếng "tốt, tốt". Và, vẫn

cái giọng thốt lên tiếng "tốt, tốt", ông bảo;

- Lắng nghe đây, Xa-ma-rin, các đơn vị bị thiệt hại nhiều là một chuyện,

nhưng nhiệm vụ mà tôi đã trao cho đồng chí thì dù có chết hết, chỉ còn một
mình đồng chí cũng phải hoàn thành. Hiểu chưa?

Đoạn:
- Hiểu rõ thế là tốt lắm.
Và ông đặt ống nói xuống.
Sê-rê-nít-sen-cô đã nghe thấy cuộc đàm thoại, nói:
- Tình hình chỗ Xa-ma-rin chắc có vẻ khó khăn. Nếu không đã không

phải gọi dây nói.

- Đúng, Xa-ma-rin rắn như đá. - Đại tướng nói.
- Quả thế. Dầu sao mai tôi cũng cứ đến thăm đồng chí ấy.
- Trời hôm nay mới đẹp làm sao, chà! Anh có thích hạt dẻ không? Tay

tôi hái đấy.

- Tôi biết. - Sê-rê-nít-sen-cô vừa nói vừa nở nụ cười.
Ông lấy một nắm hạt dẻ.
- Anh thấy không? - Vị tướng hỏi một cách hăm hở. - Anh em vừa nghe

nói đến lính mô-tô đã ngỡ tôi sắp di chuyển chỉ huy sở.

- Không sao, không sao đâu, - Sê-rê-nít-sen-cô nói - tôi thấy thế này: đầu

tiên một sĩ quan đến trình diện, áo mới, mặt mày nhẵn nhụi, tay trắng trẻo
nhưng mắt nhìn thì do dự. Lúc đó tôi nghĩ bụng: chắc hẳn anh chàng vừa ở
Viện hàn lâm quân sự ra. Nhưng rồi tôi thấy mỗi ngày anh ta một khác, mũi
mọc lông ra, tay sém đen. Cái áo không còn phẳng phiu nữa, mặt thì rám
nắng, đến lông mày cũng bạc màu. Thế là, gần gũi xem xét và tìm hiểu thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.