NHÂN DÂN BẤT DIỆT - Trang 143

- Thưa đồng chí chính ủy, tôi không hút. - Cô-xlốp lúng túng trả lời -

Chắc đồng chí giận tôi đến chết được nếu đồng chí biết là Méc-xa-lốp đã
giục mãi tôi mang hai gói thuốc cho đồng chí. Tôi đã từ chối, bảo rằng:
"Các đồng chí ấy có rồi, có rồi".

- Trời, lại thế nữa! - Ru-mi-an-xép chán ngán nói - Có biết đâu ở đây

chúng tôi cứ phải hút lá cỏ dại hoài.

- Phải, đồng chí tử tế với chúng tôi quá - Bô-ga-rép nói - Thế Méc-xa-lốp

đưa cho đồng chí thuốc gì?

- Một bao xanh vẽ hình núi trắng và một người kỵ sĩ. Thuốc "Ca-dơ-

bếch" thì phải.

- Tất nhiên là thuốc "Ca-dơ-bếch" rồi. - Bô-ga-rép nói - Thuốc ấy xóc

lắm nhỉ, đồng chí Ru-mi-an-xép?

- Đúng là đen thật - Ru-mi-an-xép cười, nói - Cậu có lẽ là người sĩ quan

trinh sát độc nhất trong quân đoàn không biết hút thuốc. Số phận rủi ro nào
lại gắn bó cậu với chúng tôi thế, không biết?

- Thôi, các đồng chí, chia tay thôi! - Bô-ga-rép nói - Còn khối việc phải

làm.

Đi được mấy bước, Cô-xlốp hỏi nhỏ:
- Mi-san-xki dạo này cậu ấy ra sao rồi?
Ru-mi-an-xép kể cho anh biết tình hình.
- Cũng kỳ! - Cô-xlốp mơ màng nói - Tôi biết Mi- san-xki đã lâu, từ hồi

còn hòa bình. Hồi đó, cậu ấy làm công nhân. Người ta không ưa cậu ấy vì
cứ làm ra bộ lạc quan. Cậu ta chỉ hô khẩu hiệu suông. Với một kẻ thù, hắn
cho là cứ nuốt chửng. Rồi đến khi gặp thử thách, hắn đã dao động.

- Điều đó cũng dễ hiểu, - Ru-mi-an-xép nói - đó là thứ lạc quan tếu.

Đồng chí chính ủy của chúng ta sẽ bảo: hắn đã chuyển sang mặt đối lập của
hắn.

- Còn chính ủy thì sao? - Cô-xlốp hỏi.
- Ồ, chính ủy, tay cừ đấy! - Ru-mi-an-xép thở dài nói - Còn Xê-ri-ô-gia

Nép-tu-lốp của mình thì không còn nữa! Hy sinh rồi!

- Minh biết. Nép-tu-lốp cậu ấy tốt đấy. "Rụng" rồi, khổ thân thằng cha.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.