Nàng đẹp, sự thật quả là như thế.
BÁO ĐỘNG
Bô-ga-rép, vẻ suy nghĩ, đang ngồi ở bàn. Sau cuộc trao đổi với trung
đoàn trưởng Méc-xa-lốp, anh hùng Liên-xô, anh có một cảm tưởng khó
chịu. Trung đoàn trưởng đã tỏ ra lịch thiệp ý tứ, nhưng anh thật không ưa
cái giọng quá ư cả quyết của anh ta.
Bô-ga-rép bước vài bước trong phòng, rồi ra gõ cửa buồng ông chủ nhà.
- Cụ chưa ngủ ạ? - Anh hỏi.
- Chưa, chưa. Mời đồng chí vào.
Chủ nhà là một luật sư đã về hưu. Bô-ga-rép đã hai ba lần được nói
chuyện với ông. Ông già ở trong một buồng lớn, bề bộn những tạp chí cũ,
trên tường toàn những ngăn sách đầy.
- Thưa cụ A-lêc-xây A-lếc-xây-i-ê-vích, tôi xin đến chào cụ. - Bô-ga-rép
nói - Sáng mai tôi đi.
- Ô hay! Ô hay! - Ông cụ nói - Rõ chán quá. Trong những ngày kinh
khủng đáng sợ này, trời đã cho tôi được gặp người bạn để đàm luận mà tôi
vẫn hằng mơ ước từ bao năm nay. Còn sống ngày nào, tôi sẽ còn cảm kích
mà nhớ mãi những buổi tối nói chuyện giữa chúng ta đấy.
- Xin cảm ơn cụ. - Bô-ga-rép nói - Tôi có một món quà biếu cụ: một gói
chè tầu. Tôi biết tính cụ ưa uống chè.
Bắt tay A-lêc-xây A-lêc-xây-i-ê-vích, Bô-ga-rép trở về phòng mình. Từ
khi chiến sự bùng nổ - cách đây chưa xa gì - Bô-ga-rép đã đọc mươi cuốn
sách về chiến tranh, những tác phẩm đúc kết kinh nghiệm các chiến dịch
lớn thời trước. Một đêm, Bô-ga-rép đã từng soi một bài báo vào ánh lửa
một đám cháy mà đọc. Đối với anh, đọc cũng cần thiết như uống như ăn.
Nhưng đêm nay, Bô-ga-rép không đọc gì hết. Anh muốn viết thư cho vợ,
cho mẹ, cho các bạn anh. Ngày mai, một giai đoạn mới sắp mở ra trong đời
anh, và anh chẳng rõ sau này anh có còn thư từ với những người thân của
anh được nữa không.
"Em của anh, em yêu, - Bô-ga-rép viết - thế là anh đã được nhận một
chức vụ mà anh từng thiết tha mong ước, em còn nhớ chứ, anh đã nói cho