NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 158

“Anh Shimada nghĩ thế nào về ngôi nhà này? Trước đây, anh từng nói nó

có liên quan đến kiến trúc sư Nakamura Seiji.”

“Ừ, phải…” Shimada ngập ngừng một lát rồi nặng nề đáp, “Đúng là tôi

từng nghe lời đồn rằng Nakamura Seiji có liên quan đến việc cải tạo tòa nhà
gọi là ‘Nhân Hình Quán’ ở Kyoto.”

“Thì ra đúng là thế thật.”
“Hiện giờ dù cậu quan tâm thì cũng chẳng thể làm gì. Ông Nakamura

Seiji đã qua đời. Tôi cũng hay nghĩ đến khái niệm nhân duyên… nhưng nó
chẳng có căn cứ khoa học. Tôi thấy lo lo về các ma nơ canh đặt trong nhà
cậu.”

“Các hình nhân đó ư?”
“Vấn đề là tại sao cha cậu lại để mấy hình nhân không hoàn chỉnh trong

nhà.”

“Đó là vì… Tôi nghe nói, vào những năm cuối đời, thần kinh cha tôi

không bình thường.”

“Vấn đề thần kinh của ông ấy tôi không có ý kiến gì. Tôi chỉ để ý đến đặc

điểm của các hình nhân và vị trí đặt chúng. Hình như có ý nghĩa đặc biệt nào
đó. Người ta thường nói người điên cũng có logic của người điên.”

Logic của người điên?
Tôi thầm điểm qua một lượt các ma nơ canh cha tôi để lại. Những hình

nhân không có khuôn mặt và thiếu một số bộ phận mà theo như tôi suy đoán
thì được làm ra với mục đích tưởng niệm Miwako, người mẹ quá cố của tôi.

“Tôi sẽ gọi lại cho cậu. Nếu có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, cậu cứ liên lạc với

tôi, được chứ, Hiryu?”

Nói xong câu này, Shimada dập máy. Bên tai tôi chỉ còn lại sự tĩnh lặng

cô đơn.

Đến đêm, tôi làm theo hướng dẫn của Shimada, chuẩn bị một mảnh

giấy vẽ vài hình linh tinh. Tôi lẳng lặng xuống phòng ông Kizugawa,
ghim nó lên cánh cửa ở vị trí ngang tầm mắt.

Phải lần theo lối đi nhỏ ở sân trước, vòng ra sau nhà mới tới lối vào phòng

1-D của ông Kizugawa. Vì vậy, tôi không lo tờ giấy này bị ai đó ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.