NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 17

4

Vợ chồng quản lý rất nhiệt tình với chúng tôi, hỏi có muốn uống trà
không, và mời chúng tôi cùng dùng bữa tối… nhưng má đều lịch sự từ
chối.

Tôi thường ngại tiếp xúc với người lạ nhưng thái độ niềm nở của họ khiến

tôi yên tâm phần nào, thậm chí còn muốn trò chuyện với họ nhiều hơn,
muốn tìm hiểu thêm về cha và ông nội. Có điều, hai má con tôi đều đã thấm
mệt rồi.

“Con thấy họ thế nào?” Chờ họ đi vào trong phòng, má khẽ hỏi.
“Con thấy họ rất thân thiện.”
“Con là cậu chủ mà. Phải, họ là người tốt. Tạm chưa nói đến ông ấy,

nhưng bà vợ thì vẫn minh mẫn tháo vát. Giao cho họ quản lý khu nhà này là
đúng lắm.”

Tôi khẽ gật đầu phụ họa, rồi bước đến giữa đại sảnh chỗ giếng trời và

ngẩng lên nhìn.

Tít trên trần treo một chiếc đèn chùm kiểu cổ. Tôi đưa mắt nhìn từ cầu

thang lớn, uốn lượn chạy lên tầng hai, tới tay vịn cạnh hành lang vòng
quanh, chợt thấy hào hứng, liền nói, “Má, con lên gác xem chút nhé?”

“Có cần má đi cùng không?”
“Thôi, má ạ! Má cứ về trước, con lên ngắm nghía một lúc sẽ về.”
“Thế có được không?” Má hơi lo lắng, rồi lại dịu giọng “Được! Cứ đi

thẳng hành lang này là sang nhà chính. Má sẽ mang đôi giày của con về
trước.”

“Vâng.”
Má nhìn tôi, rồi quay ra tiền sảnh. Tôi trông theo bóng lưng với mái tóc

dày trẻ trung búi cao. Không hiểu sao, cần cổ trắng trẻo của má lại khiến tôi
liên tưởng đến cô gái đặt ở tiền sảnh bên kia.

Tôi bước lên cầu thang.
Từ bậc thềm đến ô cửa kiểu Pháp nhìn ra ban công là một khoảng không

rất rộng. Ở đây, các hành lang rẽ trái vòng quanh tiền sảnh đều trải thảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.