NHÂN HÌNH QUÁN - Trang 177

“Vâng, em nuôi ở ngôi miếu đằng kia.”
“Nhưng tại sao phải ra lúc khuya khoắt thế này?”
Thằng bé lúng túng kể rằng mọi lần nó ra sớm hơn, nhưng tối nay, khi

đang tìm cơ hội để chuồn ra mà không bị bố mẹ phát hiện thì nó ngủ quên
mất. Nó cũng đã nghĩ ngợi… nhưng cuối cùng lại sợ con chó đói nên vẫn ra
để tiếp tế đồ ăn.

Không vấn đề gì. Hắn nghĩ bụng.
Mày là con mồi ngon của tao!
“Anh sẽ đi cùng em! Kẻo đêm khuya thế này, mình em đi sẽ nguy hiểm.”
Nghe xong, thằng bé không chút nghi ngờ hay sợ hãi một người lạ như

hắn, lập tức dẫn hắn đến ngôi miếu. Chẳng biết nó vốn ngu ngốc hay ngây
thơ, hay tại cha mẹ nó không chỉ bảo…

Mặc kệ! Với hắn thì đây là cơ hội trời ban. Nếu lúc này bất chợt gặp ai đó

thì hắn đương nhiên sẽ không ra tay.

Thằng nhãi con!
Hắn chửi thầm, rồi gí mũi chân lật xác thằng bé.
Ai bảo mày ngáng trở công việc của tao!
Ai bảo mày…
Ngáng trở công việc…
Hắn nghĩ bụng, nếu lũ trẻ con ở thành phố này đều chết sạch thì quá hay!

Chúng là một bầy động vật vô dụng, không biết suy nghĩ, chẳng sạch sẽ gì.
Sao hắn phải trở thành vật hy sinh cho chúng?

Hắn không thích trẻ con, cũng không hiểu tại sao người lớn cứ ra sức tán

dương sự trong sáng và khả năng của lũ trẻ. Thật quá vô lý!

Bọn chúng trong sáng ư?
Và tiềm ẩn khả năng vô hạn ư?
Toàn mấy lời nhăng cuội dối trá! Đó không phải thứ ảo tưởng mà xã hội

hiện nay tự ý tạo ra à?

Không ai tàn nhẫn bằng lũ trẻ con! Không một kẻ nào chỉ sống vì nhu cầu

của bản thân mà chẳng thèm đếm xỉa gì đến người khác như chúng.

Bốn chục đứa trẻ trong một lớp, liệu có mấy đứa đạt được chút ít thành

tựu? Chúng đều là đồ rác rưởi. Cái câu ‘có công mài sắt có ngày nên kim’

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.