NHẬT KÝ Á THẦN - Trang 135

“Điều đó là không thể,” Claymore khẳng định. “Tất cả sinh vật sống đều

sẽ suy tàn theo thời gian. Đến một thời điểm nào đó, cơ thể chúng ta sẽ
ngừng hoạt động. Đó là…”

“Ông đã không trả lời câu hỏi,” cậu bé cắt ngang. “Làm ơn cho cháu biết

ý kiến trung thực nhất của ông.”

“Tôi không có câu trả lời,” Claymore vặn lại. “Tôi không phải nhà văn.

Tôi không cho phép mình thực hiện những điều bất khả thi.”

Cậu bé cau mày. “Tệ thật đấy. Cha ơi, giấy đâu ạ?”

Người đàn ông lấy trong túi áo ra một mẩu giấy và đưa cho Claymore.

“Đây là địa chỉ liên lạc của cháu,” cậu bé nói. “Nếu ông nghĩ ra, hãy gọi

cho cháu nhé?”

Claymore trố mắt nhìn cậu, cố không để lộ sự bối rối. “Cháu có hiểu tôi

nói gì không thế? Tôi không thể trả lời câu hỏi của cháu.”

Cậu bé nhìn ông với ánh mắt nghiêm nghị. “Xin ông thử suy nghĩ hộ cháu

đấy, Tiến sĩ Claymore. Vì nếu ông không làm thế, cháu sẽ chết mất.”

Trên đường về nhà, Claymore cứ liếc nhìn kính chiếu hậu trong xe. Thật

lòng mà nói, ông thấy mình thảm hại quá. Cậu bé chỉ đang cố làm ông mất
tự tin. Ông không thể để mình chán nản vì những chuyện như thế.

Thời điểm về đến đường lái xe vào nhà, ông cảm giác như mình đã vượt

qua chuyện đó. Nhưng rồi ông nhận thấy chính mình đang đặt lại hệ thống
báo động trong nhà.

Claymore sống một mình trong căn nhà tự thiết kế. Một trong số các tài

năng của ông là nghề kiến trúc sư, và ông muốn ngôi nhà của mình phản ánh
trung thực mọi mặt trong con người ông. Vô cùng hiện đại với các đường
nét cân đối, nằm ở vị trí tránh xa con đường. Hệ thống camera an ninh và
các cánh cửa sổ gắn chấn song bảo vệ cho sự riêng tư của ông, nhưng bên
trong, đồ đạc trong các phòng được trang hoàng giản dị, tao nhã và tiện
dụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.