NHẬT KÝ Á THẦN - Trang 137

Tất cả những điều đó chứng minh Claymore không đơn độc trong một

thung lũng tối tăm với những người đó. Ông an toàn, ông đang ở nhà, và
chẳng có nơi nào tốt hơn nơi này.

Ông mỉm cười với chính mình, ngả người tựa lên ghế làm việc. “Đúng

thế, không có gì phải lo lắng,” ông tự nhủ. “Chỉ là một ngày làm việc nữa ở
văn phòng mà thôi.”

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại vang lên, và nụ cười Claymore biến

mất.

Ai mà cần gì vào giờ này cơ chứ? Đã gần mười một giờ đêm. Bất kỳ ai

biết điều, hoặc sẽ đang ngủ hoặc nằm cuộn người trên giường với một cuốn
sách hay.

Ông định bụng sẽ không trả lời, nhưng điện thoại vẫn không ngừng reo –

điều này thật kỳ lạ, xét đến việc hộp thư thoại của ông thường hoạt động sau
tiếng chuông thứ tư. Cuối cùng, sự tò mò đã đánh bại ông.

Ông đứng dậy và bước vào phòng sinh hoạt. Vì muốn đơn giản, ông chỉ

lắp một đường dây điện thoại trong nhà. Tên người gọi hiển thị: MARIAN
LAMIA, 518-555-4164518-555-4164.

Lamia… Đó là người phụ nữ đã tổ chức hội thảo.

Ông cau mày và miễn cưỡng nhấc máy lên, đồng thời ngồi xuống đi-văng.

“Xin chào, Claymore nghe.” Ông không cố che giấu sự khó chịu trong

giọng nói của mình. Đây là nhà ông, và việc buộc ông phải trả lời một cú
điện thoại cũng chẳng hơn gì so với việc đích thân xông bừa vào nhà. Ông
hy vọng bà Lamia đó có lý do chính đáng.

“Ông Claymore!” Bà ta gọi tên ông như thể sắp công bố ông vừa trúng số

vậy. “Xin chào, xin chào, xin chào! Ông đang làm gì vậy?”

“Bà có biết giờ là mấy giờ rồi không, bà Lamia?” Claymore hỏi bằng

giọng gay gắt nhất mà mình có thể biểu lộ ra được. “Bà có điều gì quan
trọng muốn nói với tôi sao?”

“Có chứ! Thật ra tôi muốn nói với ông chuyện đó ngay lập tức!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.