NHẬT KÝ Á THẦN - Trang 43

bốc lên trời.

Thalia bật khóc. Nước mắt hiện rõ qua lớp bồ hóng trên mặt cô ấy.

“Ông ấy đã hy sinh,” cô ấy nói. “Sao ông ấy lại cứu chúng ta?”

Tôi ôm chặt cái ba-lô, cảm nhận lấy cuốn nhật ký và con dao găm bằng

đồng ở bên trong – các di vật duy nhất của Halcyon Green.

Lồng ngực tôi thắt lại, như thể con leucrota nọ vẫn còn đang đè lên nó.

Tôi đã phê phán Hal là một người nhút nhát, nhưng xét cho cùng, ông đã
dũng cảm hơn tôi. Các vị thần đã nguyền rủa ông. Gần như cả đời ông đã bị
giam cầm cùng những con quái vật. Hẳn là ông có thể dễ dàng bỏ mặc cho
chúng tôi mất mạng như tất cả các á thần trước đó. Thế nhưng, ông đã chọn
cách ra đi như một anh hùng.

Tôi cảm thấy có lỗi vì không cứu được ông. Tôi ước gì mình đã trò

chuyện với ông lâu hơn. Ông đã nhìn thấy gì trong tương lai của tôi mà ông
lại lo sợ nhiều đến thế?

Các lựa chọn của cậu sẽ làm thay đổi thế giới, ông cảnh báo.

Tôi không thích kiểu nói đó.

Âm thanh của các tiếng còi báo động đưa tôi quay lại hiện thực.

Là những kẻ bỏ nhà đi từ bé, Thalia và tôi thừa biết không nên tin vào

cảnh sát hay bất cứ ai có chức có quyền. Người phàm sẽ muốn thẩm vấn
chúng tôi, có lẽ sẽ đưa chúng tôi vào trung tâm giam giữ trẻ vị thành niên
hay giao cho cha mẹ nuôi tạm thời. Chúng tôi không thể để chuyện đó xảy
ra.

“Đi thôi,” tôi bảo Thalia.

Chúng tôi băng qua các con phố ở Richmond cho đến khi tìm thấy một

công viên nhỏ. Trong phòng vệ sinh công cộng, chúng tôi rửa mặt thật sạch.
Rồi hai đứa nằm bẹp dí ở đấy mãi đến khi trời tối mịt.

Chúng tôi không nhắc lại những chuyện vừa rồi. Chúng tôi đi lang thang

qua các khu dân cư và các khu công nghiệp trong tình trạng ngơ ngơ ngẩn
ngẩn. Chúng tôi chẳng có kế hoạch gì, mà cũng không có con dê phát sáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.