NHẬT KÝ CÔNG CHÚA - Trang 277

hoàng tử trước mặt cô ấy.
“Vâng… nhưng mà…”.
Không phải là mình không tin bố không giải quyết được tình hình nhưng
người mình và bố đang nói đây là BÀ NỘI. Bà sẽ trở nên cực kì đáng sợ
khi bà muốn. Ngay cả đó là con trai ruột của bà.
Nhưng chắc bố cũng thừa hiểu điều đó hơn cả mình. “Đừng quá lo, Mia.
Bố sẽ lo chuyện đó”.
“Vâng ạ” – mình thật chẳng ra làm sao, dám nghi ngờ cả bố mình.
“À, Mia này…”
“Sao hả bố?” – Mình đang định gác máy.
“Nhớ nói với mẹ rằng bố thực sự không hề biết về chuyện này. Bố thề
đấy”.
“Vâng ạ”.
Mình gác máy và quay sang nói với mẹ: “Mẹ đừng lo lắng quá. Con sẽ lo
chuyện này”.
Lúc mình quay trở lại phòng ông bà vẫn đang ngồi ở bàn, còn người bạn
của ông bà đang lúi húi mở tủ lạnh trong bếp.
“Nhà em chỉ có mấy thứ này thôi sao?” – anh chàng đó nói, tay chỉ vào hộp
sữc đậu này và một bát bột gạo trên ngăn thứ nhất.
“Dạ vâng ạ. Mẹ con em đang phải tránh tất cả những đồ ăn không có lội
cho em bé.”
Mặt anh ta lạnh te, không biểu lộ một tẹo cảm xúc gì. Mình nói tiếp: “Mẹ
con em thường gọi đồ ăn sẵn”.
Nghe thấy thế mặt anh ý tươi tỉnh hẳn lên và đóng tủ lạnh lại: “Gọi đồ của
cửa hàng Dominos à? Hay đấy!”
Cửa hàng Dominos sao? Ở cái thành phố New York này có tới 300 nhà
hàng và hấu như nhà hàng nào cũng có dịch vụ đưa đến tận nhà, vậy mà
anh ta chọn cửa hàng Dominos, biết đào đâu ra cơ chứ? Thật phi hiện thực!
Tuy nhiên mình vẫn nhã nhặn nói: “Dạ, tất nhiên anh có thể gọi đồ ăn của
cửa hàng Dominos nếu muốn. Có lẽ trong danh bạ điện thoại ở khách sạn
sẽ có số điện thoại của họ, anh có thể tìm…”
“Phòng khách sạn là sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.