NHẬT KÝ KẺ MỊ TÌNH - Trang 47

vô ngần của tình yêu; tôi đã nhận được cái mà dân bơi lội gọi là ngụp xuống
nước một lúc; vậy thì có lạ gì khi tôi thấy mình bàng hoàng ít nhiều. Thế thì
càng hay chớ sao, tôi tự hứa sẽ bàng hoàng hơn vậy nữa trước mối quan hệ
này.

Ngày 14 tháng tư

Tôi hầu như không nhận ra tôi nữa. Tâm hồn tôi sóng to gió lớn như một

ngày biển động trong những cơn bão tình đam mê ngây ngất này. Nếu ai đó
có thể thấy tâm trạng tôi lúc này, người ta hẳn có cảm tưởng thấy một chiếc
xuồng nhỏ chúi mũi chìm xuống đại dương như thể trong cái đà lao kinh
khiếp đó nó sẽ phải hướng thẳng xuống đáy vực thẳm. Người ta không thấy
ở trên đỉnh cột buồm có một thủy thủ đang canh chừng. Hãy gầm lên liên
tục, hỡi những sức mạnh cuồng nhiệt, hãy gầm lên không ngừng, hỡi những
quyền năng của đam mê! Dù cho những đợt sóng của các người đẩy bọt
biển lên tận các tầng mây, các người sẽ không đủ sức đưa mình lên vượt
quá đầu ta - ta ngồi đây, trầm tĩnh như một chúa tể đấy.

Tôi hầu như không thể tìm ra một chỗ đặt chân. Như con chim nước, tôi

tìm cách lao xuống vùng biển động của tâm trí mình, nhưng thật là hoài
công. Tuy nhiên, sóng to gió lớn như vậy là môi trường quen thuộc của tôi
đó, và phía trên nó tôi ra tay xây đắp giống như con Alcedo ispida

[36]

xây

tổ trên biển.

Những con gà tây trống xù lông lên giận dữ khi thấy màu đỏ. Tôi cũng y

chang như vậy khi thấy màu lục, như mỗi khi tôi thấy một cái áo choàng
màu lục chẳng hạn; và vì cặp mắt tôi thường hay đánh lừa mình, mọi sự
mong chờ của tôi đôi khi bị khựng lại khi mắt tôi bắt gặp tấm áo khoác màu
lục của tên khiêng cáng ở bệnh viện Frederik.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.