NHẬT KÝ TRONG TÙ VÀ LỜI BÌNH - Trang 262

triết lý của người xưa. Thiên nhiên ở đây rất động, phơi phới, hiện ra dưới
con mắt của con người nắm vững quy luật:

Vũ thiên chi hậu tất tình thiên;

Phiến thời vũ trụ giải lâm phục,

Vạn lý sơn hà sái cẩm chiên;

Nhật noãn phong thanh hoa đới tiếu,

Thụ cao chi nhuận điểu tranh nghiên (ngôn);

Nhân hoà vạn vật đô hứng phấn,

Hết mưa là nắng ửng lên thôi;

Đất trời một thoáng thu màn ướt,

Sông núi muôn trùng trải gấm phơi;

Trời ấm hoa cười chào gió nhẹ,

Cây cao, chim hót rộn cành tươi;

Người cùng vạn vật đều phơi phới,

Những câu thơ có sức gợi lạ kỳ. Chỉ hé mở một chút mà hiện ra cả thế

giới. Cảnh đang vận động trong thế động, trong thế đi lên cũng như con
người đang vận động đến tự do. Ở đây con người và thiên nhiên không có
sự cách ngăn. Cái chấn song sắt của nhà tù chẳng có tác dụng gì nữa, đã tan
lả tả dưới ý chí và tâm hồn vĩ đại của tù nhân - thi nhân. Phải là cái nhìn lạc
quan lắm mới có cảnh vật ấy được. Là bức tranh mà cũng là tiếng hát -
tiếng hát đòi tự do, hay đúng hơn là tiếng hát đón tự do:

Người cùng vạn vật đều phơi phới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.