NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 117

Hoắc Truy Ân thường chịu thiệt dưới tay gian thương, ghét nhất việc qua
lại với bọn họ, giận dữ nói: "Củ nhân sâm dó bao nhiêu tiền, ta trả bù cho
ông, chuyện của cháu ngoại ông ta giúp không được".

Ông chủ Chung không hề nóng ruột, cười nói: "Chỉ cần một câu của Tiết
đại nhân thôi mà, coi như tiện tay làm phúc".

"Không được, nếu ông còn không nhận, vậy ta coi như nó chỉ đáng giá hai
lượng!" Hoắc Truy Ân không chịu thỏa hiệp.

Ông chủ Chung thấy chuyện không thể vãn hồi được nữa, lập tức cười
lạnh: "Tiết phu nhân, phu nhân làm thế là không đúng rồi. Cây sâm giá
trăm lượng bạc, người lại chỉ trả có hai lượng, có khác gì ăn cướp đâu?
Chúng ta có thể nhờ người trong thành đến phân xử xem sao!" Thanh âm
của lão âm vang, cố ý dẫn dụ dân chúng tới vây xem.

Trăm lượng? Lần này thì đúng là cướp giật rồi! Hoắc Truy Ân hận mà
không thể làm gì được, chỉ hận không thể xông lên đạp cho lão già vô lại
này mấy đạp, khổ nỗi đứng trước mặt bao người thế này làm sao ra tay
được. Hắn còn chưa ngu đến nỗi trả trăm lượng bạc cho củ nhân sâm. Có
điều tình thế lại nghiêng về ông chủ Chung, thậm chỉ còn có tiếng xì xào
hắn ỷ thế hiếp người, khiến lửa giận trong người Hoắc Truy Ân càng bốc
cao hơn.

Trong lúc giằng co, đột nhiên có vài tiếng hô "Tránh đường" truyền đến.
Hoắc Truy Ân quay đầu lại nhìn, ra là Thái bổ đầu đã tới, còn có cả cẩu
quan mặc quan phục nữa. Sáng nay Tiết Niệm Chung tới nha môn ngẫm
nghĩ kĩ càng, cảm thấy phu nhân lòng dạ ngay thẳng đối mặt với ông chủ
Chung xảo quyệt nhất định chịu thiệt, liền dẫn người tới đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.