NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 12

mày báo đáp ơn dưỡng dục của cha rồi!"

Hoắc Truy Ân nghe thế, sắc mặt liền trở nên bối rối, hỏi: "Cha có ý gì?"

Hoắc Dịch Toàn ho khan vài tiếng cho thông cổ họng, sau đó nói: "Chuyện
này kể ra cũng rất dài, ngày đó khi mày còn chưa ra đời, cha bị kẻ gian hãm
hại, may nhờ có Tiết lão gia rửa sạch oan khuất cho chúng ta, già trẻ trong
nhà mới không phải lên đoạn đầu đài. Việc này cha kể rồi, mày có nhớ
không?"

Ta rảnh rỗi lắm sao mà nhớ mấy thứ này? Hoắc Truy Ân thuận miệng "ừm"
tiếng, trong lòng nghĩ xem làm thế nào mới lấy được bảo kiếm yêu dấu của
mình về.

Hoắc Dịch Toàn tiếp tục thao thao bất tuyệt, "Có điều cha vẫn còn chuyện
chưa cho mày hay, ngày đó cha cực kỳ kính ngưỡng Tiết lão gia, thấy ông
ấy có đứa con thơ, liền mặt dày mày dạn bám riết đòi kết thông gia, giờ...
hèm, người ta tới cửa đón dâu rồi". Thấy con trai cứ dạ dạ vâng vâng mà
mặt mũi cứ lờ đờ, Hoắc Dịch Toàn thấy bất mãn quá, quát ầm lên: "Mày dạ
dạ vâng vâng cái gì, rốt cuộc có nghe hiểu đấy?!"

Hoắc Truy Ân liếc mắt nhìn cha, nói: "Cha cứ cho đón là xong chứ gì?"

Hoắc Dịch Toàn điên tiết quá, giậm chân bình bịch: "Lấy gì cho người ta
đón? Ta có đứa con gái nào đâu!"

"Vậy...", Hoắc Truy Ân chỉnh lý ngôn từ phen, cuối cùng thốt ra: "Liên
quan quái gì đến con?".

Hoắc Dịch Toàn nghe câu này của con trai xong, suýt nữa nghẹn họng đến
tắt thở, tức giận quát: "Cái thằng láo toét này, đồ bất hiếu, quỳ xuống cho
ta!". Hoắc Truy Ân hoàn toàn không cảm thấy mình láo ở chỗ nào, đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.