NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 27

" Gia (2) , ngài không uống cạn chén này với chúng tôi, nghĩa là xem
thường chúng tôi!" Nói xong liền bưng bát lên tu ừng ực.

(2. gia: Cách cha mẹ vợ hoặc người nhà vợ gọi chú rể.)

Tiết Niệm Chung khỏi lùi lại phía sau bước, đầu mày chau lại, gian nan
nuốt ngụm nước bọt.

Trong phòng tân hôn, khăn trùm đầu bị quăng xuống đất từ đời tám hoánh,
phía trên còn in hai vết chân. Hoắc Truy Ân ăn sạch khay táo đỏ cho hả
giận, còn nhổ hạt táo ra đầy đất. May mà ném mũ phượng đi rồi, có mỗi bộ
hà phi này thôi, nặng nề muốn chết, thêm cái mũ phượng nữa còn đi nổi
không? Hắn dứt khoát vạch phần ngực áo ra, nhìn vào hoàn toàn chẳng
thấy có tí tao nhã nào đáng bàn, ngược lại còn rất "lẳng lơ".

Ước chừng nửa canh giờ sau, tiếng cửa kẽo kẹt vang lên, Hoắc Truy Ân
đoán chắc là Tiết Niệm Chung bị người ta khênh vào, liền vô cùng khinh
bỉ, đưa mắt liếc sang, ai ngờ lại liếc thấy Tiết Niệm Chung vào trong tư thế
đứng.

Tiết Niệm Chung gài cửa lại, loạng choạng bước tới bên bàn, tay chống
xuống mặt bàn tay ôm ngực, thở hổn hển mà rằng: "Suýt chút nữa bỏ xác ở
ngoài kia rồi."

Mặt y đỏ bừng, hiển nhiên bị chuốc không ít rượu. Y nhấc bình nước bàn
lên rót đầy chén, vừa đưa tới bên môi thấy không ổn, đây cũng là rượu.
Nhất thời Tiết Niệm Chung cảm thấy miệng mồm khô khốc, y đưa tay nới
cổ áo ra, liếc mắt thấy mặt đất vương vãi đầy hạt táo, lại tiện đường đưa
mắt nhìn qua, trông thấy Hoắc Truy Ân ngồi ngay ngắn trên giường, đầu
vẫn trùm khăn đỏ, ơ... sao lại bẩn thế kia?

"Phu nhân, Tiết Niệm Chung xin có lời chào." Tiết Niệm Chung chắp hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.