NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 285

Hoắc Truy Ân lại thầm chửi thề một câu trong dạ, xoay người định đi thì lại
bị Hoắc phu nhân quát một câu "Đứng lại!" khiến cho sững người. Bà nói:
"Mày làm mình làm mẩy trước mặt ta thì được nhưng đến trước mặt bà
thông gia cấm làm trò đó. Phỏng chừng một, hai ngày nữa bà ấy sẽ tìm mày
thương lượng chuyện nạp thiếp, mày liệu mà ngoan ngoãn đồng ý đi, giải
quyết chuyện con chuyện cháu, đừng để mọi người phải bận lòng".

Hoắc Truy Ân hừ một tiếng cực kỳ bất mãn, cũng chẳng còn bụng dạ nào
mà luyện kiếm nữa, hắn trở về phòng, đạp giày khỏi chân một cái là nằm
luôn lên giường. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề con nối dõi,
cũng đã từng nghiêm túc hỏi qua ý kiến của lão Chung, nếu lão Chung
muốn thật, hắn cũng chẳng đến nỗi luẩn quẩn trong lòng. Có điều thái độ
của lão Chung còn kiên quyết hơn cả hắn, thiếp lớn thiếp bé nhất quyết
không cần, dù cho đứng trước mặt cha mẹ cũng có thể hùng hồn thốt ra
câu: "Có phu nhân là đã đủ lắm rồi" mà mặt mày vẫn tỉnh như không. Thế
nhưng cớ gì khi người khác nhìn vào, hắn lại thành người uy hiếp là sao?

Tiết Niệm Chung làm xong việc trở về nhà, trông thấy Hoắc Truy Ân lẳng
lặng nằm đó liền ngồi xuống bên giường, kéo tay đại thiếu gia lên, thân
thiết hỏi: "Phu nhân, ngươi làm sao thế?".

Hoắc Truy Ân nhìn y, vẻ ủ rũ chán chường đối lập rõ ràng với nét phấn
chấn bừng bừng thường ngày, thở dài nói: "Còn không phải vì chuyện nạp
thiếp của ngươi".

Tiết Niệm Chung khó hiểu: "Không phải ta đã cự tuyệt rồi sao?".

"Lúc trước là do bên nhà ta sinh sự, lần này... là ý của mẹ." Hoắc Truy Ân
buồn bực kéo Tiết Niệm Chung vào bên trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.