NHẤT PHẨM THIÊN KIM - Trang 51

sầu muộn, nghĩ nát óc cũng không ra đêm qua cẩu quan ngủ ở chỗ nào,
giường hay dưới đất? Nếu là dưới đất cho qua, còn nếu ở giường... Chém y!
Không thể chém chết được, vậy chỉ mượn đỡ cánh tay thôi, nếu lão già
khốn kiếp kia có hỏi cứ bảo bị sơn tặc chặt mất rồi.

"Thiếu gia, đến cả hoàng hoa khuê nữ cũng không so đo từng tí một như
cậu" Quế Viên trang điểm cho Hoắc Truy Ân rực rỡ hẳn lên, liếc nhìn qua
chỉ thấy tha thướt vô chừng.

Hoắc Truy Ân quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng, trong lòng nghĩ sao ta
không so đo cho được, cái tên cẩu quan đó nhận được bảo vệ của Hoắc đại
thiếu gia ta là có phúc mấy đời.

Sau khi sửa soạn tương đối rồi, Hoắc Truy Ân liền cùng Quế Viên ra khỏi
quán trọ, lên xe ngựa. Tiết Niệm Chung ngồi chờ trong xe cả nửa ngày trời,
thấy người ra liền khách khí gọi tiếng phu nhân. Hoắc Truy Ân vẫn không
thèm đáp lại, có điều phát hiện sắc mặt cẩu quan mệt mỏi vô cùng, ánh mắt
có phần mờ mịt, thế nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là cẩu
quan ngồi ở vị trí nên thuộc về hắn, thấy hắn tới rồi mà vẫn hoàn toàn
không có ý nhường lại chỗ ngồi!

"Phu nhân ăn chút điểm tâm ." Tiết Niệm Chung phát hiện ra ánh nhìn hung
ác của Hoắc Truy Ân, lại hoàn toàn không để ý, y đưa món bánh điểm tâm
được làm cực kỳ khéo sang cho hắn.

Hoắc Truy Ân vô cùng bực bội, giận dữ liếc xéo Tiết Niệm Chung, phẫn
hận chụp lấy điểm tâm nhét vào trong miệng. Nếu không nhanh nhanh lấp
miệng mình lại, chắc chắn hắn không nhịn được mà chửi bới cả nhà đối
phương lên mất.

Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, hành trình rảnh rỗi đến phát chán lại mở màn.
Tiết Niệm Chung nhờ Quế Viên lấy bàn cờ và quân cờ ra, nói với Hoắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.