NHẮT STUART - Trang 38

“À, anh vứt đôi giày trượt băng này được,” Stuart nói.
“May phước em,” con chim con kêu lên. “Em không biết là anh giấu

đôi giày trượt trong áo đâu đấy. Quăng đôi giày nặng đó nhanh đi không là
cả hai ta cắm đầu xuống đại dương và biến mất bây giờ.” Stuart quẳng đôi
giày trượt đi và nhìn chúng lặn xuống, lặn xuống, cho đến khi biến mất
trong những làn sóng xám tuốt dưới kia. “Tốt hơn đấy,” Margalo nói. “Giờ
tụi mình ổn rồi. Em đã có thể thấy rõ mấy tòa tháp và ống khói của New
York rồi.”

Mười lăm phút sau, chúng bay thẳng vào, xuyên qua của sổ để mở của

phòng khách nhà Little và đáp xuống bụi dương xỉ Boston. Bà Little, người
đã để cửa sổ mở sẵn khi không thấy Margalo đâu, giờ vui quá khi thấy cả
hai đã về, bởi bà bắt đầu thấy lo lo. Khi nghe chuyện đã xảy ra và biết suýt
chút nữa thì mất cậu con trai mình ra sao, bà đặt Stuart trong bàn tay mình,
mặc cho quần áo của nó hôi thối khủng khiếp, và hôn nó. Thế rồi bà đưa nó
lên lầu để nó tắm một cái, và sai George mang quần áo của Stuart ra tiệm
giặt.

“Ngoài Đại Tây Dương trông như thế nào?” ông Little thắc mắc; ông

chưa bao giờ đi quá xa khỏi nhà mình.

Thế là Stuart và Margalo bèn kể ông nghe mọi thứ về đại dương, với

những con sóng xám cuồn cuộn những chỏm bạc, rồi lũ hải âu trên bầu trời,
rồi những dãy phao, những tàu thủy, tàu kéo, và gió ù ù thổi trong tai. Ông
Little thở dài và nói ông hy vọng có ngày nào đó được thoát khỏi công việc
đủ lâu để đi xem những thứ hay ho đó.

Mọi người cảm ơn Margalo vì đã cứu mạng Stuart; và vào bữa tối, bà

Little tặng cô nàng một cái bánh nướng tí ti có hạt rắc bên trên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.