NHẮT STUART - Trang 46

Ông nha sĩ lại chụp lần nữa. Chụp! Ầm! Chụp! Ầm! Ông nha sĩ chạy

đua khắp phòng, hết chụp lại hụt. Gần như không tài nào tóm được chiếc ô
tô đồ chơi vô hình nhanh như cắt, ngay cả khi người ta có là một ông nha sĩ
khéo tay đi chăng nữa.

“Ối, ối,” Stuart kêu to, nhảy lên nhảy xuống. “Cháu xin lỗi, nha sĩ

Carey, cháu xin lỗi vô cùng!”

“Lấy một cái vợt bắt bướm!” ông nha sĩ hét lên.
“Không làm được,” Stuart nói. “Cháu không đủ to để mang một cái

vợt bắt bướm.”

“Đúng vậy,” nha sĩ Carey nói. “Tôi quên mất. Cho tôi xin lỗi, Stuart.”
“Chiếc xe thể nào cũng phải dừng,” Stuart nói, “vì nó sẽ hết xăng.”
“Cũng đúng nốt,” nha sĩ nói. Và thế là ông với Stuart ngồi xuống và

kiên nhẫn chờ cho đến khi không còn nghe thấy bất kì tiếng đụng nào trong
phòng nữa. Thế rồi ông nha sĩ chống hai tay hai chân xuống và bò cẩn
trọng khắp phòng, sờ chỗ này chỗ kia, cho đến khi cuối cùng, ông tìm thấy
chiếc xe. Nó trong lò sưởi, chôn ngập tới tận nóc trong đống tro. Ông nha sĩ
nhấn đúng cái nút và chiếc xe hiện hình trở lại, những cái cản sốc của nó
quăn queo, bộ tản nhiệt bị thủng, đèn xe vỡ, kính chắn gió vỡ nát, bánh
trước bên phải thủng, và sơn vàng tróc đầy ra từ mui xe.

“Một đống thế này!” ông nha sĩ rên rỉ. “Stuart, tôi hy vọng đây sẽ là

một bài học cho cậu: đừng bao giờ ấn một cái nút trên một chiếc ô tô nếu
cậu không chắc cậu đang làm gì.”

“Vâng, thưa ông,” Stuart đáp, và mắt nó đầy lệ, mỗi giọt nhỏ hơn một

giọt sương. Sáng hôm ấy thật bất hạnh, và Stuart thấy nhớ nhà. Nó biết
chắc nó sẽ không bao giờ gặp lại Margalo được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.