NHẮT STUART - Trang 60

nhau. Tôi hiểu rằng cha mẹ cô có thể phản đối trước sự đường đột và thẳng
tuột trong lời đề nghị của tôi, cũng như vẻ ngoài có hơi giống chuột của tôi,
cho nên tôi nghĩ có lẽ sẽ là một ý hay nếu cô đừng đề cập vấn đề này với
họ. Điều mà họ không biết cũng sẽ chẳng làm hại gì họ. Tuy nhiên, có lẽ cô
biết cách xử lý với cha mẹ cô hơn tôi, thế nên tôi sẽ không cố chỉ dẫn cô
mà để mọi việc cho sự phán xét sáng suốt của cô.

Là người thích ở ngoài trời, tôi cắm trại bên bờ sông, tại một địa điểm

hấp dẫn ngay dưới chân đường Tracy. Cô có muốn chèo xuống với tôi một
chuyến không? Chiều mai, lúc mặt trời lặn, có được không? Khi những
phiền phức vụn vặt của ban ngày đã lùi lại phía sau và dòng sông dường
như chảy lặng lờ hơn trong bóng đổ dài của rặng liễu? Những buổi chiều
mùa xuân yên tĩnh này đã được những kiến trúc sư đặc biệt thiết kế cho
niềm vui của những kẻ chèo thuyền. Tôi yêu làn nước, cô Ames à, và chiếc
xuồng của tôi giống như một người bạn già và đáng tin cậy.”

Hăm hở viết thư cho Harriet, Stuart quên khuấy mất, rằng nó không hề

có cái xuồng nào.

“Nếu cô vui lòng chấp nhận lời mời của tôi, xin hãy đến bờ sông chiều

mai khoảng năm giờ. Tôi sẽ hết sức háo hức chờ cô. Và giờ tôi phải khép
lại bức thư làm phiền cô đây và làm cho xong những việc của mình.

Chân thành,
Stuart Little.”
Sau khi đã dán bức thư lại trong một cái phong bì, Stuart quay sang

ông chủ tiệm.

“Tôi có thể kiếm đâu một cái xuồng đây?” Nó hỏi.
“Ngay đây,” chủ tiệm đáp. Ông đi tới quầy đồ lưu niệm và lấy xuống

một cái xuồng nhỏ bằng vỏ cây bạch dương với dòng chữ KỶ NIỆM MÙA
HÈ đóng dấu bên hông. Stuart săm soi kỹ lưỡng.

“Có rò không đấy?” Stuart hỏi.
“Cái xuồng đẹp đấy,” chủ tiệm đáp, những ngón tay nhẹ nhàng uốn lại

hình thù cho chiếc xuồng. “Cậu sẽ phải trả bảy mươi lăm xu và một xu
thuế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.