NHIỆT ĐỚI BUỒN - Trang 376

tiếp nhận, nhất là khi người ta tự thấy mình đang mạnh. Kế hoạch sẽ được một
chiến binh công bố, trình bày các thiệt hại của mình, cũng bằng cái giọng và
cái kiểu như những bài nói trong các cuộc gặp: “Hô-la! Lại đây! Nào! Tôi tức
giận! Rất tức giận! Tên đâu! Những mũi tên lớn.”

Khoác trang phục đặc biệt: những bó rơm buruti nhuộm đỏ sặc sỡ, mũ cứng

bằng da báo, đàn ông tụ tập dưới sự chỉ huy của thủ lĩnh và nhảy múa. Phải có
một nghi lễ đoán điềm lành dữ, viên thủ lĩnh hay thầy phù thủy ở các nhóm có
chức vụ này, giấu một mũi tên vào một góc rừng. Ngày hôm sau người ta đi
tìm lại mũi tên. Khi mũi tên ấy có vấy máu thì quyết định chiến tranh, nếu
không thì thôi. Rất nhiều cuộc viễn chinh khởi đầu như vậy đã kết thúc sau vài
kilomet hành tiến. Sự kích động và hào hứng tan đi và nhóm người quay về.
Nhưng một số cuộc đã thực hiện và có thể đẫm máu. Người Nambikwara tấn
công vào lúc hửng sáng và phân tán vào rừng để phục kích. Hiệu lệnh tấn công
được truyền từ người này sang người kia, bằng những cái còi mà những người
thổ dân đeo ở cổ. Dụng cụ này, gồm hai đoạn ống tre buộc lại với nhau bằng
chỉ bông phát ra âm thanh gần giống như tiếng dế kêu,à hẳn vì vậy mà có cùng
tên với con côn trùng đó. Tên chiến trận tương tự như những mũi tên thường
dùng trong cuộc đi săn những con vật lớn; đầu mũi tên hình mũi lao nhọn được
cắt thành răng cưa. Tên tẩm thuốc độc curare, vốn thường dùng khi đi săn,
không bao giờ được sử dụng. Người bị thương sẽ nhổ mũi tên ra trước khi
thuốc độc kịp ngấm vào cơ thể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.