NHIỆT ĐỚI BUỒN - Trang 404

sống khốn khổ, ngày nào đầu óc cũng sáng lên hy vọng được giàu có: “Tôi
đang “viết lách” - nghĩa là lọc đá sỏi - và tôi nhìn thấy một hạt gạo nhỏ chảy
vào trong chiếc khay đãi vàng, ôi cứ như một tia sáng thật sự. Que cousa
Bounita
!

[90]

, tôi không tin là có thể có cousa mais bounita, vật xinh đẹp hơn…

Nhìn nó, tưởng như có luồng điện phóng vào cơ thể mọi người!” Một cuộc
tranh luận diễn ra: “Ở khoảng giữa Rosario và Laranjal, trên một quả đồi một
viên đá phát sáng. Cách xa nhiều kilomet đã nhìn thấy, nhưng nhất là vào ban
đêm… - Có lẽ là thạch anh chăng? - Không, thạch anh không phát sáng ban
đêm, chỉ có kim cương thôi - Thế không có ai đi tìm viên đá ấy sao? - Ồ,
những viên kim cương mới như vậy, cái thời khám phá ra chúng và tên tuổi
người đã có được chúng đã được ấn định từ lâu rồi.”

Những ai không muốn ngủ bèn đi ra đứng gác, đôi khi đến sáng, bên bờ

sông nơi họ phát hiện ra những dấu chân lợn lòi, capivara hay heo vòi; họ thử
tìm cách săn bắt - nhưng vô hiệu - theo kiểu batuque, dùng một chiếc gậy lớn,
đập xuống đều đặn: pum… pum… pum… Lũ vật tưởng là quả cây rụng và
chúng kéo đến hình như theo một trật tự bất biến: đầu tiên là lợn lòi, sau đó là
con báo.

Cũng nhiều khi, người ta chỉ tiếp củi cho đống lửa cháy qua đêm. Đối với

mỗi người chỉ còn việc, sau khi đã bình phẩm về những sự cố trong ngày và
chuyền nhau uống nước maté, chui vào trong võng, được cách li bởi chiếc màn
căng bằng một hệ thống phức tạp những chiếc que và dây, nửa là chiếc kén nửa
là chiếc diều, mà sau khi đã nằm vào bên trong phải vén phần rủ xuống lên
không được để chỗ nào chạm đất, và biến chiếc võng thành một thứ túi mà
khẩu súng ngắn nặng trịch giữ kín bằng trọng lượng của nó, đồng thời phải
luôn luôn sẵn sàng trong tầm tay. Chẳng mấy chốc mưa sẽ bắt đầu rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.