NHIỆT ĐỚI BUỒN - Trang 442

dọa, nó bèn đánh lừa chúng bằng nhiều cách khác nhau và cuối cùng thắng
cuộc. Vở diễn được nhắc lại (hay là tiếp nối) trong hai đêm liên tiếp, mỗi đêm
kéo dài khoảng 4 tiếng đồng hồ. Nhiều lúc, hình như Taperahi tràn ngập cảm
hứng, nói và hát rất nhiều: từ mọi phía, rộ lên những tiếng cười. Những lúc
khác, ông có vẻ mệt, giọng yếu đi, ông chạm đến nhiều chủ đề nhưng không cố
định ở một chủ đề nào. Lúc đó một người trong số phụ họa hoặc cả hai người
tiếp sức cho ông bằng cách hoặc nhắc lại những tiếng gọi để cho diễn viên
chính có được một lúc tạm nghỉ, hoặc đề nghị với ông một chủ đề âm nhạc,
hoặc nữa tạm thời đóng một trong các vai, tạo nên, trong một lúc, một cuộc đối
thoại thực sự. Lấy lại đà, Taperahi lại triển khai một khúc mới.

Đêm càng khuya, ta nhận ra cuộc sáng tạo đầy chất thơ này được đi đôi với

một trạng thái mất ý thức và rằng diễn viên đã bị các nhân vật của mình vượt
qua. Những giọng khác nhau của ông đã trở nên xa lạ đối với ông, mỗi giọng
nói đậm một chất riêng rõ đến nỗi khó mà tin được chúng là của cùng một
người. Kết thúc buổi trình diễn thứ hai, Taperahi, miệng vẫn hát, đột nhiên
bước ra khỏi võng và đi đi lại lại thẫn thờ vừa đòi rượu cahouin; ông đã “bị
ám”; bất thình lình, ông cầm lấy một con dao và lao vào Kunhatsin, bà vợ
chính của ông, vất vả lắm bà mới thoát được và chạy vào rừng, trong lúc
những người đàn ông khác ngăn ông lại và buộc ông quay về võng, ông nằm
và ngủ thiếp đi ngay. Ngày hôm sau, mọi việc lại bình thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.