NHIỆT ĐỚI BUỒN - Trang 462

phẩm của người nhạc sĩ xưa hơn, tôi đã nhận ra ở ông những vẻ đẹp cố ý giấu
kín đối với người trước đó chưa biết đến Debussy. Tôi yêu Chopin thái quá, và
không phải là vì thiếu vắng, như đối với người mà trình độ thưởng thức nhạc
chỉ dng lại ở Chopin. Mặt khác, để tự khơi dậy một cảm xúc nào đó, tôi đã
không còn cần có sự kích thích đầy đủ: dấu hiệu, liên tưởng, linh tính của một
vài hình thức nào đó cũng đã đủ rồi.

Trên dọc các dặm đường, vẫn nguyên một câu nhạc vang lên trong tâm trí

tôi không sao xua đi được. Tôi luôn tìm thấy ở đấy những vẻ đẹp mới. Thoạt
tiên rất chùng lòng, cứ như nó xoắn dần lại, như muốn giấu đi điểm cuối sẽ kết
thúc. Cái đầu nút ấy trở nên rối rắm đến nỗi không biết làm sao dứt ra đợc; đột
nhiên một nốt giải quyết tất cả, và lối thoát này trông chừng còn táo bạo hơn cả
cái lối đi nguy hại diễn ra trước đó, được đòi hỏi và đã có được; nghe nốt nhạc
đó, những bước phát triển trước bỗng sáng tỏ ra một ý nghĩa mới: hóa ra nó đã
được tìm kiếm không hề tùy tiện, nhưng lối chuẩn bị cho con đường thoát ra
này thật bất ngờ. Du hành, phải chăng chính cũng là vậy đó? Một cuộc thám
hiểm những sa mạc trong hồi ức của tôi, chứ không phải quanh tôi? Một buổi
chiều, trong lúc mọi người đang ngủ say dưới cái nóng nặng trĩu, ngồi xổm
trong chiếc võng và chống lại lũ “ôn dịch”- bên ấy người ta gọi những con
muỗi như vậy - chiếc màn có lớp vải ken dày khiến không khí càng khó thở,
tôi thấy hình như các vấn đề vẫn dày vò tôi đã cung cấp chất liệu cho một vở
kịch. Tôi nhận rõ vở kịch cứ như nó đã được viết ra xong rồi. Những người thổ
dân đã biến mất: suốt sáu ngày, tôi ngồi viết từ sáng đến tối, trên mặt sau
những tờ giấy đã ghi kín đặc các từ vựng, các bản phác họa và phả hệ. Rồi,
cảm hứng biến đi mất giữa chừng và không bao giờ trở lại nữa. Đọc lại những
dòng nguệch ngoạc, tôi nghĩ tôi chẳng có gì phải luyến tiếc.

Vở kịch của tôi mang tên: Auguste được phong thần và được viết như một

phiên bản mới của vở Cinna

[107]

. Nó giới thiệu hai người đàn ông, là bạn thời

thơ ấu, và gặp lại nhau đúng vào thời điểm quyết định trong các nghề nghiệp
khác nhau của họ. Một người, nghĩ rằng mình đã chọn con đường đi ngược lại
nền văn minh, phát hiện ra rằng anh ta đã sử dụng một lối đi phức tạp để quay
trở lại với nền văn minh ấy, nhưng bằng một phương pháp xóa bỏ ý nghĩa và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.