NHÍM THANH LỊCH - Trang 106

Cho nên tôi quá đỗi bất ngờ về phản ứng của bản thân khi Antoine

Pallières hống hách bấm chuông phòng tôi ba lần, rồi không thèm chào tôi,
nó liếng thoắng kể cho tôi nghe chuyện chiếc ván trượt patin của nó biến
mất, tôi đã đóng sập cửa ngay trước mũi nó, suýt nữa làm kẹp đuôi con
mèo của mình lúc đó đang chạy ra.

Không hoa trà trên rêu tí nào, tôi tự nhủ.

Và vì phải để Léon quay về ổ, tôi lại mở cửa ra ngay sau đóng sập nó.

- Xin lỗi, - tôi nói, - gió mạnh quá.

Antoine Pallières nhìn tôi với ánh mắt của kẻ đang tự hỏi liệu có đúng

là hắn ta đã nhìn thấy cái mà hắn thấy. Nhưng vì nó được huấn luyện để
cho rằng chỉ xảy ra điều phải xảy ra, cũng giống như kẻ giàu tự cho rằng
cuộc đời của họ đi theo một luống cày thiên định mà quyền lực của đồng
tiền đã xới lên một cách tự nhiên cho họ, nên nó quyết định tin lời tôi. Khả
năng chúng ta tự điều khiển mình để không làm lung lay nền tảng của
những niềm tin là một hiện tượng hấp dẫn.

- Vâng, dù sao đi nữa, - nó nói, - cháu đến để đưa cho cô cái này, mẹ

cháu bảo thế.

Và nó chìa cho tôi một chiếc phong bì màu trắng.

- Cám ơn cháu, - tôi nói, rồi lại sập cửa ngay trước mũi nó.

Giờ đây, tôi đứng ở trong bếp, với chiếc phong bì trên tay.

- Sáng nay ta làm sao thế nhỉ? - tôi hỏi Léon.

Cái chết của Pierre Arthens làm lụi tàn những cây hoa trà của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.