NHÍM THANH LỊCH - Trang 125

Thế là hoàn toàn tự nhiên và bằng tố chất của chính bản thân, tôi bắt

đầu quên mình và bước vào trạng thái xuất thần, tôi thưởng thức sự thư thái
sung sướng của một ý thức chứng kiến.

Cuối cùng, khi bước lên xe ngựa, Riabinine kêu ca không giấu giếm

với người chào hàng của mình về cung cách của những nhà quý tộc.

- Còn chuyện mua bán thế nào, thưa ông Mikhail Ignatitch? - anh

chàng vui tính hỏi.

- Ổn rồi, ổn rồi!... - nhà buôn đáp.

Chúng ta kết luận thật vội vã từ bề ngoài, địa vị đến trí tuệ của con

người… Riabinine, kẻ đếm cát biển, diễn viên khéo léo và tên xảo trá cao
thủ, không hề bận tâm đến những định kiến của người khác về mình. Vốn
là một kẻ thông mình và nghèo khổ, hắn không màng tới vinh quang; hắn
chỉ lên đường vì những hứa hẹn về lợi nhuận và viễn cảnh đi cướp đoạt một
cách lễ độ các lãnh chúa của cái hệ thống trì trệ khinh bỉ hắn nhưng không
biết ngăn hắn lại. Như vậy, tôi, người gác cổng nghèo khổ không bao giờ
có cuộc sống xa hoa - nhưng là một dị thường đối với một hệ thống coi đó
là nực cười, hệ thống mà tôi vẫn thường chế giễu mỗi ngày trong thâm tâm
của tôi, nơi không ai có thể xâm nhập được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.