NHÍM THANH LỊCH - Trang 180

- Chỉ là một bữa tối giữa hàng xóm với nhau, rất đơn giản, - ông ấy

nói tiếp.

- Giữa hàng xóm với nhau? Nhưng tôi là người gác cổng, - tôi viện cớ,

mặc dù trong đầu cực kỳ bối rối.

- Hoàn toàn có thể có cả hai tư cách cùng một lúc, - ông ấy trả lời.

Trời đất thánh thần ơi, làm thế nào bây giờ!

Tất nhiên lúc nào cũng có con đường dễ dàng, mặc dù tôi ghét phải đi

theo nó. Tôi không có con cái, tôi không xem tivi và tôi không tin vào
Thượng đết, mà đó-là tất cả những lối mòn người ta thường đi để cuộc sống
dễ dàng hơn. Con cái giúp trì hoãn nhiệm vụ đau đớn là tự đối mặt với
chính mình, sau đó lại là cháu chắt. Tivi làm đổi hướng khởi sự cần thiết
phát mệt mỏi phải xây dựng những dự định từ con số không trong cuộc đời
phù phiếm của chúng ta; bằng cách phỉnh phờ đôi mắt, tivi làm cho trí óc
thoát khỏi công việc vĩ đại của giác quan. Cuối cùng, Thượng đế làm dịu đi
những lo sợ của chúng ta, loài động vật có vú, và viễn cảnh không thể chịu
đựng nổi là một ngày nào đó những thú vui của chúng ta sẽ kết thúc. Thế
là, không có tương lai, cũng không có con cháu, không có các điểm ảnh để
làm u mê ý thức vũ trụ về sự phi lý, trong khi vẫn tin vào kết cục và thấy
trước được hư vô, tôi nghĩ là có thể nói rằng tôi đã không chọn con đường
dễ dàng.

Tuy nhiên, tôi lại bị cám dỗ mạnh mẽ.

- Không, cảm ơn, tôi đã có việc bận, là cách trả lời thông thường nhất.

Ngoài ra, còn nhiều câu khác lịch sự hơn.

- Cám ơn lòng tốt của ông, nhưng tôi bận như bộ trưởng (hơi khó tin).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.