NHÍM THANH LỊCH - Trang 187

- Trông chị sẽ giống như một ngôi sao điện ảnh, - Manuela nói. Rồi

chợt thương hại: Tôi đùa thôi, - và cô ấy lấy từ trong bao ra một chiếc váy
màu be dường như không hề trang trí rườm rà.

- Cô lấy nó ở đâu thế? - tôi vừa xem vừa hỏi.

Nhìn thoáng qua, chiếc váy có vẻ đúng cỡ. Cũng là nhìn thoáng qua,

đó là một chiếc váy đắt tiền, bằng vải gabađin len, kiểu cách đơn giản, cổ
giống áo sơmi, cài cúc đằng trước. Rất nhã nhặn, rất xịn. Loại váy mà bà de
Broglie thường mặc.

- Tối hôm qua, tôi đến nhà Maria, - Manuela nói, nét mặt đặc biệt vui

vẻ.

Maria là một cô thợ may người Bồ Đào Nha ở ngay cạnh nhà vị cứu

tinh của tôi. Nhưng họ không chỉ là đồng hương. Maria và Manuela cùng
lớn lên ở Faro, hai người lại cưới hai trong số bảy anh em trai nhà Lopes và
cùng đến Pháp sinh sống; ở Pháp, họ lập kỳ tích sinh con gần như đồng
thời, chỉ cách nhau vài tuần. Thậm chí họ còn nuôi chung một con mèo và
cùng thích ăn món bánh ngọt thơm ngon.

- Có phải cô định nói đây là váy của người khác không? - tôi hỏi.

- Vâng, - Manuela đáp, hơi bĩu môi. - Nhưng chị biết không, người ta

không đòi nó nữa. Bà ấy đã chết tuần trước. Và từ nay đến khi người nhà
bà ấy nghĩ đến chuyện còn có một chiếc váy ở hiệu may… chị có đủ thời
gian để ăn tối mười bảy lần với ông Ozu.

- Đây là váy của một người chết sao? - tôi hoảng hốt hỏi lại. - Tôi

không thể làm thế được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.