NHÍM THANH LỊCH - Trang 206

9

Vàng mờ

Ngay đối diện với cửa ra vào, trong luồng tia sáng, có treo một bức

tranh.

Hoàn cảnh thế này: tôi là Renée, năm mươi tư tuổi và có vết chai ở

chân, sinh ra trong bùn bẩn và số phận được định đoạt sống ở đó, tôi đến ăn
tối ở nhà một người Nhật Bản giàu có ở tòa nhà mà tôi làm gác cổng, vì lỗi
lầm duy nhất là đã giật nảy mình khi nghe thấy một câu trích từ tiểu thuyết
Anna Karénine, tôi, Renée, rụt rè và sợ hãi đến tận xương tủy, cũng như ý
thức được đến mức suýt ngất về điều bất lịch sự và sự xúc phạm khi tôi có
mặt ở nơi này, nơi mà mặc dù có thể bước vào được về mặt không gian,
nhưng cũng là một thế giới không phải của tôi và không chấp nhận những
người gác cổng, tôi, Renée, vậy là tôi làm như vô ý đưa mắt ra phía sau ông
Ozu, nhìn theo tia sáng chiếu vào bức tranh nhỏ lồng trong khung bằng gỗ
sẫm màu.

Chỉ khi thấy được tất cả vẻ lộng lẫy của Nghệ thuật, người ta mới giải

thích được vì sao ý thức về sự thiếu tư cách của tôi chợt biến mất khi ngây
ngất trước cái đẹp. Tôi không còn nhận ra mình nữa. Tôi đi vòng quanh
ông Ozu, hầu như bị bức tranh hút hồn.

Đó là một bức tranh tĩnh vật, miêu tả một chiếc bàn với bữa ăn nhẹ

gồm sò và bánh mì. Ở phía trước, trong chiếc đĩa bằng bạc, một quả chanh
đã gọt vỏ một nửa và một con dao có cán chạm trổ. Phía sau, hai con sò
ngậm miệng, một tia lấp lánh của vỏ sò mà lớp xà cừ lộ rõ và một chiếc đĩa
bằng thiếc bên trong chắc là đựng hạt tiêu. Ở giữa là một cốc thủy tinh nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.