- Cô ấy là người bạn duy nhất của tôi.
- Cô ấy là một quý bà, - ông Ozu nói, - một phụ nữ quý tộc. Bà thấy
không, bà không phải là người duy nhất phủ nhận các chuẩn mực xã hội.
Có gì xấu nào? Chúng ta đang ở thế kỉ hai mốt cơ mà, quỷ thật!
- Bố mẹ ông làm nghề gì? – tôi hỏi hơi thẳng vì kém phán đoán.
Chắc chắn ông Ozu tưởng rằng các đặc quyền đã biến mất cùng với
Zola
.
- Bố tôi là một nhà ngoại giao. Tôi không biết mặt mẹ mình, bà ấy mất
sau khi sinh tôi không lâu
- Tôi rất tiếc, - tôi nói.
Ông ấy đưa tay làm một cử chỉ nói: đã lâu lắm rồi.
Tôi nói tiếp suy nghĩ của mình:
- Ông là con nhà ngoại giao, tôi là con nhà nông dân nghèo. Thậm chí
không ai có thể nghĩ rằng tôi ăn cơm ở nhà ông tối nay.
- Thế nhưng bà đang ăn tối ở đây, - ông ấy nói.
Rồi ông ấy cười hiền lành và nói thêm:
- Và tôi rất lấy làm vinh hạnh.
Rồi câu chuyện tiếp tục như thế, chân thật và tự nhiên. Chúng tôi lần
lượt nói về: Yasujiro Ozu (một người họ hành xa), Tolstoi và Levine cắt cỏ